Đại kết cục 5
Sở Hoằng Du buồn bực.
Trước mặt là một đống tấu chương thật cao, tám chín phần mười trong số đó đều là tấu sớ giục hắn mau nạp phi tử.
Tuy hiện giờ thiên hạ thái bình, Đại Tấn bước vào thời kỳ thịnh thế nhưng cũng còn nhiều vấn đề dân sinh cần phải giải quyết, tại sao đám đại thần đó cứ nhìn chằm chằm hậu cung của hắn chứ?
“Phiền! Phiền! Phiền chết trẫm!”
Hắn ném tấu chương sang một bên.
Ngự tiền đới đao hộ vệ Lâm Đông Đông đứng bên cạnh vội vàng khom lưng nhặt sổ con: “Năm nay Hoàng Thượng đã mười bảy tuổi rồi, quả thật là nên...”
“Câm miệng!” Sở Hoằng Du tức giận nói: “Lâm Đông Đông, rốt cuộc ngươi theo phe nào, nếu ngươi dám khuyên trẫm nạp phi thì trẫm sẽ phế bỏ danh hiệu đệ nhất thị vệ của ngươi!”
Lâm Đông Đông vội vàng nói: “Ta không khuyên, đảm bảo không khuyên, cả đời Hoàng Thượng không cưới vợ thì ta cũng không nói tiếng nào.”
“Ngươi mới cả đời không cưới vợ!”
Sở Hoằng Du trừng mắt liếc hắn một cái rồi xoay người rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Hắn chạy tới An Khang Cung, vừa bước vào thì lại nghe thấy Trường Sinh và Vân Sơ đang nói chuyện hậu cung của hắn.
Hắn lập tức xụ mặt: “Sổ con toàn nhắc tới chuyện này, đến chỗ mẫu hậu cũng là chuyện này, buông tha con đi.”
Sở Hoằng Giác ở một bên cười hì hì nói: “Đại ca, mấy hôm trước thiếu gia nhà Lại bộ Thượng thư nói với ta hắn có một tỷ tỷ, dung nhan mỹ lệ, ôn nhu hiền thục, ta đã cố ý tới phủ Lại bộ Thượng thư nhìn thử, vị tiểu thư kia thật đúng là hoa dung nguyệt mạo... tuy vẫn kém đại tỷ một chút nhưng quả thật là rất xuất sắc, chi bằng đại ca...”
“Đệ không nói thì cũng không ai nói đệ câm đâu.” Sở Hoằng Du trừng mắt liếc đệ đệ, sau đó lại nhìn về phía Vân Sơ: “Mẫu hậu, cứ phải làm chuyện này ngay bây giờ sao?”
Vân Sơ dịu dàng mở miệng: “Ta và phụ hoàng con sẽ không ép con thành thân bây giờ, nhưng con là hoàng đế Đại Tấn, hôn sự của con không chỉ là việc nhà mà còn là việc nước, sớm hay muộn gì cũng phải làm thôi.”
“Mẫu hậu con nói không sai.” Sở Dực từ ngoài cửa đi vào nói: “Lúc trước ta hai mươi sáu tuổi mới nghênh thú mẫu hậu của con, trước hai mươi sáu tuổi, con không cần phải thành thân.”
“Vậy còn tận chín năm đó.” Sở Trường Sinh cười nói: “Không cần nóng nảy.”
Sở Hoằng Du thở phào một hơi.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, đại tỷ, sao mọi người không hỏi nguyên do đại ca không muốn nạp phi phong hậu?” Sở Hoằng Giác chọc cằm nói: “Theo phân tích của con, chuyện này có hai nguyên nhân, thứ nhất là đại ca thích nam nhân...”
“Đệ mới thích nam nhân!” Sở Hoằng Du nổi giận, cầm lấy quạt xếp đập vào đầu Sở Hoằng Giác: “Không biết nói chuyện thì câm miệng đi!”
Sở Hoằng Giác né tránh, tiếp tục nói: “Vậy chỉ còn lại nguyên nhân thứ hai, đó chính là —— đại ca có người trong lòng!”
Sở Trường Sinh tức khắc trợn tròn đôi mắt: “Đại ca, sao huynh lại gạt muội chuyện có người trong lòng, mau nói, đó là tiểu thư nhà ai, muội quen không, từng gặp chưa?”
Vân Sơ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại phấn khích: “Du ca nhi, nếu con có người trong lòng thì chỉ việc nói với nương, nương mời nàng ấy vào cung nói chuyện.”
“Không, con không có, Giác ca nhi nói bậy!” Sở Hoằng Du như mèo bị dẫm phải đuôi, đỏ mặt đứng lên: “Vốn là tìm mọi người cầu an ủi, kết quả ai cũng chê cười ta, hừ, ta không nói chuyện với mọi người nữa, ta đi trước đây!”
Hắn xoay người chạy ra cửa lớn.”
“Ha ha ha ha!” Sở Hoằng Giác không chút khách khí cười ha hả: “Bị ta nói trúng rồi, đại ca có người trong lòng, ha ha, ta thật thông minh!”
“Cười vui vẻ như vậy, xem ra công khóa của con đã hoàn thành rồi.” Sở Dực bình thản lên tiếng: “Lấy tới đây cho ta xem, vừa lúc kiểm tra con một phen.”
Ý cười trên mặt Sở Hoằng Giác dần dần biến mất, chậm rãi lui về phía sau: “Cái đó, còn chưa đâu, không phải phụ hoàng đang thu dọn đồ đạc xuôi nam sao, chút chuyện nhỏ này của con không phiền phụ hoàng, con đi trước đây, ha ha...”
Hắn mau chóng lủi ra cửa chạy mất.