Đại kết cục 6
Vân Sơ nhìn Sở Trường Sinh nói: “Du ca nhi và con là long phượng thai, hai người các con tâm linh tương thông, trước giờ có chuyện gì nó cũng nói với con, con đi hỏi thăm nó thử xem, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.”
Sở Trường Sinh cũng tò mò không chịu được, vội vàng rời đi.
Sau khi bọn nhỏ đi hết, Sở Dực ngồi xuống bên cạnh Vân Sơ, duỗi tay ôm lấy vòng eo của nàng, thanh âm khàn khàn nói: “Lo lắng hôn sự của Du ca nhi sao?”
Vân Sơ cười nói: “Vậy thì không có, ta chỉ là tò mò rốt cuộc là cô nương nhà nào lại khiến tiểu tử này nhớ thương.”
“Chắc chắn là một cô nương tốt.” Sở Dực nói: “Đợi hôn sự định xong thì chúng ta lại hồi kinh được không?”
Vân Sơ trừng mắt liếc hắn: “Người làm phụ mẫu như chúng ta không ở lại trấn ải sao?”
Sở Dực cười khẽ: “Cả triều văn võ có nhiều người trấn ải như vậy, nào có tới lượt chúng ta.”
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện thì Sở Trường Sinh đã chạy tới Dưỡng Tâm Điện.
Nàng ấy dạo qua dạo lại một vòng nhưng lại không tìm thấy bóng dại của đại ca, không nhịn được hỏi Lâm Đông Đông đang đứng ngoài cửa: “Đại ca đi đâu cũng đưa ngươi theo, ngươi ở đây mà sao lại không thấy đại ca ta đâu?”
Lâm Đông Đông cúi đầu nói: “Hồi Trưởng công chúa, Hoàng Thượng không cho thần nói.”
Lúc hắn nói chuyện, tay phải trộm vươn một ngón tay chỉ chỉ lên trời.
Sở Trường Sinh ngẩng đầu thì trông thấy ca ca nhà mình đang nằm trên nóc nhà Dưỡng Tâm Điện, miệng còn ngậm một nhánh cỏ, nhìn không giống đế vương một chút nào.
“Ca ca, mau xuống đây.”
Sở Trường Sinh hô một tiếng, Sở Hoằng Du không hề dao động.
Nàng ấy đành phải âm mưu bò lên nóc nhà, sau đó làm bộ bị thương hô lên, quả nhiên, Sở Hoằng Du nhanh chóng nhảy xuống, lo lắng hỏi: “Trường Sinh, muội không sao chứ?”
“Muội không sao.” Sở Trường Sinh giữ chặt cổ tay hắn: “Ca ca lúc này càng lúc càng bận, đã lâu rồi hai chúng ta chưa ngồi cạnh nhau trò chuyện như lúc nhỏ.”
“Ta biết muội muốn nói cái gì.” Sở Hoằng Du nhổ nhánh cỏ trong miệng ra: “Ta cũng nói cho muội biết, ta đã có người trong lòng rồi, thật lâu thật lâu trước kia đã có.”
Sở Trường Sinh mừng rỡ nói: “Như vậy không phải là tốt lắm sao, để người trong lòng của ca ca làm Hoàng Hậu, đám đại thần trong triều sẽ im miệng ngay thôi.”
Sở Hoằng Du hai mắt nhìn trời, thở dài thườn thượt.
“Làm sao vậy ca ca?” Sở Trường Sinh hỏi.” Là gia thế của nàng ấy quá thấp, không đủ để làm Hoàng Hậu sao?”
“Chỉ cần nàng ấy nguyện ý gả cho ta, gia thế thấp một chút cũng không sao, ta thăng quan cho phụ thân của nàng ấy là được rồi.” Sở Hoằng Du mặt ủ mày ê: “Mấu chốt là trong lòng nàng ấy không có ta ——”
Sở Trường Sinh trợn mắt há hốc mồm.
Trên đời này lại có người không thích ca ca của nàng ấy sao.
Ca ca đăng cơ từ năm tám tuổi, bây giờ mới mười bảy tuổi mà đã để lại đầy dấu son trong sách sử, có thể nói là hoàng đế ưu tú nhất từ trước tới nay.
Ca ca không chỉ tài hoa hơn người, biết cách trị quốc mà ngoại hình bên ngoài cũng không hề thua kém, dùng ba chữ mỹ nam tử để miêu tả ca ca cũng không đủ...
“Ca ca, rốt cuộc là khuê tú nhà ai?”
“Đại tiểu thư Hà gia.” Sở Hoằng Du dừng một chút rồi nói: “Cũng chính là biểu tỷ của Trần Tam.”
Sở Trường Sinh lại lần nữa ngây người.
Nàng ấy chưa từng gặp qua Hà đại tiểu thư vì hai năm trước Hà gia chỉ là một quan Thất phẩm tép riu, năm trước mới được đề bạt lên chức Lục phẩm.
Nữ nhi của một quan viên Lục phẩm không có cách nào xuất hiện trước mặt Trưởng công chúa.
Nhưng Hà gia có quan hệ thông gia với nhà Công bộ Thượng thư Trần gia, quan hệ rất khăng khít, lúc trước Hà đại tiểu thư đã đến Trần gia ở một thời gian.
Mà khi đó Sở Hoằng Du ngày nào cũng chạy tới Trần phủ, nói đủ thứ chuyện trời nam đất bắc với Công bộ Thượng thư nên đương nhiên cũng quen biết Hà đại tiểu thư.
“Hình như ta đã nghe Trần Tam nói...” Sở Trường Sinh chậm rãi mở miệng: “Hắn có một biểu tỷ, từng bàn chuyện hôn nhân nhưng vì mẫu thân bệnh chết, giữ hiếu ba năm nên cọc hôn sự này cũng mất, mà biểu tỷ của hắn cũng đã hai mươi rồi... là vị này sao?”