Đại kết cục 11
Sở Trường Sinh nắm lấy tay Hà Tĩnh Như, mềm mại nói: “Ca ca ta trong xương cốt là người rất tùy hứng, phàm là thứ hắn không thích thì tuyệt đối không đụng tới, người hắn không thích cũng tuyệt đối không giữ bên người, cho dù chỉ là muốn ứng phó triều thần thì hắn cũng sẽ không tìm đại một người về làm Hoàng Hậu. Ca ca ta thích Hà tỷ tỷ đó.”
Hai mắt Hà Tĩnh Như trừng to: “Sao có thể...”
“Sao lại không thể.” Sở Trường Sinh nghiêng đầu nói: “Nữ tử như Hà tỷ tỷ, có nam tử nào mà không thích.”
Hà Tĩnh Như cười khổ.
Một nữ tử không có gia thế như nàng ấy, nữ tử lớn tuổi như nàng ấy, còn có một đống đệ đệ muội muội như nàng ấy, nam nhân nào gặp cũng cách ta ba thước.
Hoàng Thượng sẽ thích nàng ấy sao?
Quá vớ vẩn.
Nàng ấy đang muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm từ cách đó không xa vọng tới.
“Là tiếng của ca ca!”
Sở Trường Sinh lập tức đứng dậy chạy về phía đó, Hà Tĩnh Như cũng theo sát phía sau.
Đám thư đồng đang bận rộn xung quanh nghe thấy tiếng động cũng chạy tới.
Chỗ đó có một cái hố to, hẳn là bẫy rập thợ săn bố trí để săn thú, kết quả Sở Hoằng Du đi đào rau dại lại bị rơi vào.
Sở Trường Sinh vội hỏi nói: “Ca ca, huynh sao rồi, có sao không?”
Sở Hoằng Du ngẩng đầu, nhìn thấy thật nhiều người đang châu đầu vào hố to, lo lắng nhìn hắn, Hà Tĩnh Như cũng ở trong đó.
Hắn giơ tay đỡ trán: “Mất mặt, quá mất mặt.”
Đi đào rau dại mà còn bị lọt hố, trên đời này chắc không có hoàng đế nào xui xẻo như hắn đâu nhỉ?
“Hoàng Thượng, ta tới cứu ngài!”
Lâm Đông Đông không nói hai lời nhảy xuống dưới, sau đó để Sở Hoằng Du cưỡi lên người hắn, mấy thư đồng ở trên ba chân bốn cẳng kéo Sở Hoằng Du lên.
Chỉ thấy vị hoàng đế ngăn nắp hoa lệ khi nãy bây giờ toàn thân dơ bẩn, từ đầu đến chân đều là bùn, tóc tai rối loạn.
Sở Hoằng Du cảm giác bản thân không còn mặt mũi để gặp người nữa.
“Hoàng Thượng, không sao đâu.” Trần Tam vội an ủi nói: “Trước kia cả đám người chúng ta cũng từng trải qua chuyện này, không cần để trong lòng.”
Lâm Đông Đông hùa theo nói: “Khi còn nhỏ, có lần Hoàng Thượng trộm rời cung đến nhà ta, lúc đốt pháo vô tình thiêu cháy y phục, cuối cùng phải cởi truồng hồi cung, cũng không mất mặt đâu mà...”
“Lâm Đông Đông!!!”
Sở Hoằng Du thật sự không nhịn nổi nữa, trừng mắt nhìn Lâm Đông Đông.
“Không sao đâu Hoàng Thượng, đều là người một nhà.” Trần Tam mở miệng: “Biểu tỷ ta cũng không phải người lắm chuyện, đúng không biểu tỷ.”
Sở Hoằng Du: “...”
Thật là chuyện hay không nói, lại nói cái dở.
Hà Tĩnh Như nghẹn cười, lấy một chiếc khăn trong tay áo đưa cho Trần Tam: “Ngươi giúp Hoàng Thượng lau bùn đất trên mặt đi.”
Trần Tam nhận lấy chiếc khăn trắng, đang muốn ra tay thì Sở Hoằng Du đã đoạt lấy chiếc khăn, lạnh lùng nói: “Mấy người các ngươi theo trẫm qua đây.”
Tám thư đồng đi theo Hoàng Thượng vào rừng cây.
Chỉ chốc lát sau, Hà Tĩnh Như đã thấy Hoàng Thượng đổi một bộ y phục, áo trên là của Trần Tam, quần là của Lâm Đông Đông... cách ăn mặc này khiến nàng ấy như trông thấy Vu Hoành.
Nếu xem Hoàng Thượng là Vu Hoành, nàng ấy sẽ không câu nệ như vậy nữa, một hài tử bằng tuổi tiểu biểu đệ nhà mình, có gì đáng sợ chứ.
Một đám người trở lại bờ sông, bắt đầu nướng hươu hoa mai, còn có hai con thỏ và ba con cá.
Sở Hoằng Du chọn một con cá mập nhất, dự định nướng cho Hà Tĩnh Như ăn, hắn phải để nàng ấy biết được tâm ý của hắn.
Thật ra hắn còn tận chín năm, nhưng tuổi tác của nàng ấy đã lớn, không chờ được nữa.
“Hoàng Thượng, để ta giúp ngài nướng cá.” Lâm Đông Đông chạy tới.
Sở Hoằng Du xua tay: “Không cần, ta tự mình làm.”
Chẳng qua hắn thân là đế vương, trên cơ bản chưa bao giờ đích thân làm những chuyện này, cá bị nướng khét lẹt.
Hắn sốt ruột muốn bóc chỗ khét trên thân cá xuống, kết quả lại khiến ngón tay bị bỏng, hắn tức khắc hít một ngụm khí lạnh.
Sở Trường Sinh quay đầu: “Ca ca, huynh bị làm sao vậy?”
Sở Hoằng Du che giấu ngón tay bị bỏng, sắc mặt thản nhiên nói: “Không sao, lấy cho ta ít gia vị đi.”