Đại kết cục 12
Không đợi Sở Trường Sinh động thủ, Trần Tam đã đưa số gia vị bên cạnh tới tay Sở Hoằng Du.
Ngay sau đó, Trần Tam tiếp tục xum xoe bên cạnh Sở Trường Sinh: “Công chúa thích ăn phần nào của hươu hoa mai, ta nướng cho công chúa.”
Sở Trường Sinh cảm thấy thật đau đầu.
Khi còn nhỏ, sau khi quen biết Trần Tam, tên nhãi này vẫn luôn lượn lờ bên cạnh nàng ấy, khi còn nhỏ không hiểu nguyên do, bây giờ trưởng thành rồi chẳng lẽ còn không hiểu sao?
Nàng ấy thật sự không có ý gì với Trần Tam, thấy hắn tìm tới thì chỉ muốn chạy đi.
Nhưng nàng ấy không thể ném một nữ tử như Hà Tĩnh Như ở lại với một đám nam nhân, chỉ đành nhẫn nại nói chuyện với Trần Tam: “Không cần, Lâm Đông Đông nướng không tệ.”
“Tạ Trưởng công chúa khích lệ!” Lâm Đông Đông đắc ý rung đùi: “Chờ đi, ta sẽ bộc lộ tài năng cho Trưởng công chúa xem!”
Trần Tam tức giận trừng mắt nhìn Lâm Đông Đông, trong lòng nghĩ công chúa điện hạ không phải là thích tên ngốc Lâm Đông Đông này rồi chứ?
Giờ phút này, Hà Tĩnh Như đứng bên cạnh để ý ngón trỏ đang nhếch lên của Sở Hoằng Du xuất hiện một mụn nước to tướng trên đầu ngón tay. vipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Nàng ấy nhíu mày cầm một ấm nước bước tới: “Hoàng Thượng, đưa tay ra đây.”
Sở Hoằng Du ngày thường là một người khôn khéo, lúc này có thể ở gần Hà Tĩnh Như thế này, đầu óc của hắn có chút phản ứng không kịp, ngây ngốc vươn tay ra.
“Không phải tay này, là tay kia.” Hà Tĩnh Như thở dài, sau đó tưới nước lạnh lên ngón tay bị bỏng nọ: “Hoàng Thượng bị thương thì đừng tới gần lửa nữa, để thần nữ nướng cả cho, bảo đảm sẽ nướng tốt.”
Nước lạnh như băng đổ lên ngón tay khiến Sở Hoằng Du thoải mái không ít, hắn lấy lại tinh thần, không nhịn được nói: “Hà tiểu thư hiểu thật nhiều.”
Trong lòng hắn có chút phấn khích.
Nàng ấy có thể nhận ra hắn bị thương, hẳn là nàng ấy cũng để ý hắn nhỉ.
Có lẽ chuyện này cũng không khó như tưởng tượng của hắn.
“Khi đệ đệ ta còn nhỏ cũng hay bị thương nên ta cũng biết nhiều một chút.” Hà Tĩnh Như trả lời: “Hoàng Thượng cũng trạc tuổi đệ đệ nhà ta mà thôi.”
Sở Hoằng Du lập tức lạnh lòng.
Nàng ấy quả nhiên chỉ xem hắn là đệ đệ...
Hà Tĩnh Như cầm lấy con cá nướng bị khét kia, gỡ bỏ lớp da bị cháy bên ngoài, sau đó lại rắc gia vị, cẩn thận nướng chín.
Một đám người thi nhau bận rộn, trước khi hoàng hôn buông xuống thì đã nướng xong mọi thứ, mọi người ngồi quây quần dưới đất, mỗi người một chung rượu, chuẩn bị dùng bữa.
Trước mặt Sở Hoằng Du chính là con cá Hà Tĩnh Như nướng.
Vốn dĩ hắn muốn nướng cá cho Hà Tĩnh Như nhưng không hiểu vì sao lại thành nàng ấy nướng cá cho hắn.
Ai, hắn thật sự thành đệ đệ cần nàng chăm sóc rồi.
Hắn đang muốn bắt đầu ăn cá nướng thì đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới.
“Đại ca đại tỷ, hai người các ngươi lại dám trốn ở đây ăn thịt uống rượu, thật quá đáng!”
Chỉ thấy Yến Vương mười hai tuổi không biết từ nơi nào nhảy ra, cầm lấy rượu trái cây trước mặt Sở Trường Sinh rồi cướp mất cá nướng của Sở Hoằng Du, há miệng gặm cá, còn bình luận: “Hương vị cá nướng này không tệ, ngon hơn cá chưng của Ngự Thiện Phòng nhiều.”
“Sở Hoằng Giác!!” Sở Hoằng Du tức giận đến bốc khói: “Trả cá nướng lại cho ta!”
Sở Hoằng Giác rõ ràng đang cố ý chọc giận Sở Hoằng Du, bắt đầu chạy vòng vòng khắp nơi.
Lâm Đông Đông vội khuyên giải: “Hoàng Thượng, Yến Vương còn nhỏ, chúng ta đừng chấp nhặt, nếm thử cá ta nướng này, còn ngon hơn đó.”
“Ta chỉ muốn cái kia.” Sở Hoằng Du đứng dậy: “Ta đếm ba tiếng, nếu đệ không trả con cá kia lại thì đệ biết hậu quả rồi đó.”
Sở Hoằng Giác không nhịn được rụt cổ.
Bình thường hắn rất thích khiêu khích đại ca, nhưng khi đại ca thật sự tức giận, hắn vẫn có chút sợ hãi, hắn nhìn về phía Sở Trường Sinh xin giúp đỡ.