Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 927 - Chương 927 - Đại Kết Cục 13

Chương 927 - Đại kết cục 13

Đại kết cục 13

Sở Trường Sinh nhún nhún vai, tiểu tử cướp cái gì không cướp, cố tình cướp con cá Hà tỷ tỷ tự tay nướng, ca ca tức giận cũng là chuyện bình thường.

Thấy đại tỷ cũng mặc kệ, Sở Hoằng Giác chỉ đành thút thít trả con cá nướng bị cắn mất một miếng về: “Đại ca, đệ sai rồi, sai rồi mà, huynh đừng ném đệ tới quân doanh rèn luyện, tay chân đệ mềm mại thế này, không chịu nổi đâu...”

Hắn một vừa nói vừa đi tới chỗ Sở Hoằng Du.

Trên mặt đất đều là cỏ dại, hắn không để ý dưới chân, lập tức vướng chân vấp ngã, cả người nhào về phía Hà Tĩnh Như.

Hà Tĩnh Như đứng không vững, cũng ngã về phía trước.

Trước mặt nàng ấy chính là Lâm Đông Đông.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Lâm Đông Đông hiện ra một ý niệm quỷ dị.

Nếu Hà tiểu thư ngã vào người hắn thì có khi nào bị xem như đã mất trong sạch không, lỡ đâu lại đòi hắn phụ trách, phải cưới Hà tiểu thư làm vợ, sau đó phải làm thân thích với Trần Tam.

Thằng nhãi Trần Tam này ngày nào cũng chạy tới trước mặt Hoàng Thượng tranh sủng với hắn, thành thân thích rồi thì...

Nghĩ vậy, Lâm Đông Đông lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai tránh sang một bên, Hà Tĩnh Như cứ như vậy ngã vào lòng Sở Hoằng Du.

Sở Hoằng Du theo bản năng mở rộng vòng tay, dùng một tư thế an toàn ôm lấy Hà Tĩnh Như, giúp nàng ấy không ngã xuống đất.

Khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau.

Sở Hoằng Du nằm mơ cũng không ngờ đến người trong lòng lại ngã vào ngực mình.

Hà Tĩnh Như có nằm mơ cũng không nghĩ đến Hoàng Thượng lại ôm nàng ấy.

Tầm mắt hai người giao nhau, không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

“Đại ca này, huynh còn định ôm bao lâu, Hà tiểu thư nhà người ta không cần thanh danh nữa sao?” Sở Hoằng Giác đưa tay kéo người ra.

Sở Hoằng Du bắt lấy Sở Hoằng Giác, đánh hắn một trận tơi bời.

“Tiểu vương bát đản, ai cho phép đệ tới trường săn thú!”

“Bây giờ lập tức cút về hoàng cung, chép mười lần Tam thiên tự, nếu không sẽ bị phạt cấm túc!”

Sở Hoằng Giác điên cuồng xin tha: “Đại ca, đệ sai rồi, đệ chỉ ăn một miếng cá nướng của huynh thôi mà, đến mức này sao, đến mức này sao! Hu hu hu, đại tỷ, mau tới cứu đệ... Trần Tam! Lâm Đông Đông! Các ngươi còn không đến đây, Yến Vương ta sẽ chết đó!”

Hà Tĩnh Như lo lắng nói: “Trưởng công chúa, cứ như vậy sẽ không sao chứ?”

Sở Trường Sinh mở miệng: “Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như thế, ta đã quen rồi.”

Một đám người cùng nhau ăn hết thịt nướng, mọi người tâm tình vui vẻ dọn đường về doanh trướng.

Lúc này sắc trời đã dần tối sầm, người ra ngoài săn thú cũng đã quay lại, doanh trướng chỗ nào cũng náo nhiệt.

Sở Trường Sinh chú ý một người mặc y phục đen đi ra sau núi, nàng ấy nhận ra đó là Mộ Dung Tất.

Nàng ấy đi theo: “Mộ Dung Tất, đã trễ thế này mà ngươi còn lên núi làm gì?”

Mộ Dung Tất quay đầu lại, nương theo ánh lửa nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Sở Trường Sinh, hô hấp của hắn nháy mắt đông cứng lại.

Hắn lắp bắp nói: “Hồi Trưởng công chúa, ta lên núi hái thảo dược.”

“Đã trễ thế này mà còn trông rõ thảo dược sao?” Sở Trường Sinh tò mò hỏi.

“Trưởng công chúa có điều không biết, loại thảo dược này sẽ phát sáng trong đêm tối, cho nên chỉ có thể đi hái nó vào ban đêm.” Mộ Dung Tất dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu Trưởng công chúa cảm thấy hứng thú thì chi bằng đi cùng ta?”

Sở Trường Sinh ở trong cung lâu ngày, đương nhiên sẽ thích mấy thứ hiếm lạ như vậy, lập tức đi theo.

Hà Tĩnh Như nhìn thấy không ít thị vệ đi theo phía sau Sở Trường Sinh thì cũng yên tâm.

Nàng ấy xoay người đi về lều của mình.

Nàng ấy là nữ nhi nhà Lục phẩm, lều đương nhiên là bị xếp ở góc trong cùng.

Còn chưa về đến doanh trướng của mình thì đột nhiên lại bị mấy tiểu thư huân quý chặn đường.

“Vị này chính là Hà tiểu thư nhỉ?”

“Hình như phụ thân của Hà tiểu thư là quan Thất phẩm Lục phẩm gì đó, theo lý thuyết thì hẳn không có tư cách tới tham gia buổi săn thú này?”

“Ta nghe nói là do Hà tiểu thư nịnh bợ Trưởng công chúa, là Trưởng công chúa đích thân đưa nàng ta tới đây, cả buổi chiều hôm nay đều ở bên cạnh Trưởng công chúa.”

“Thật đúng là may mắn, thế mà lại nịnh bợ được Trưởng công chúa!”

Hà Tĩnh Như rũ mắt nói: “Không biết các vị tiểu thư có chuyện gì, không có việc gì thì ta cáo lui trước đây.”

Bình Luận (0)
Comment