Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 944 - Chương 944 - Đại Kết Cục 30

Chương 944 - Đại kết cục 30

Đại kết cục 30

Tạ bà tử đầu tóc bạc phơ, khom lưng làm ruộng, bà ta lau mồ hôi nhìn về phía hoàng cung.

Nếu Vân Sơ ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra đây chính là Tạ thái thái, Nguyên thị.

Đả kích lần lượt ập tới, hơn nữa cuộc sống áp lực khiến lưng bà ta còng xuống, trở thành một lão phụ nhân rất phổ thông ở nông thôn.

“Ai nha Tạ bà tử, đại tôn tử nhà bà lại quậy rồi.” Hàng xóm cách vách hảo tâm chạy tới báo cho bà ta chuyện xảy ra ở nhà.

Nguyên thị khiêng cuốc, mau chóng chạy về nhà.

Hiện giờ bà ta ở cùng hai tôn tử, là Tạ Thế Duy và Tạ Thế Khang, đại tôn tử cùng tiểu tôn tử, người ở đây không một ai biết đại tôn tử chân chính của bà ta tên là Tạ Thế An, cũng không biết bà ta còn một tôn tử tên Tạ Thế Doãn, càng không biết bà ta có hai tôn nữ, một tên Tạ Phinh, một tên Tạ Nhàn.

Có một lần, bà ta vô tình nói ra bản thân từng ngồi ăn cơm cùng bàn với đương kim Thái Hậu thì bị người ta cười nhạo hồi lâu, còn cho rằng bà ta bị bệnh tâm thần.

Lúc ban đầu, dưới sự che chở của Sơ nhi, bà ta đưa hai tôn tử về nhà cũ của Tạ gia ở Ký Châu, nhận lại toàn bộ ruộng đất của Tạ gia.

Bởi vì có Sơ nhi trong tối ngoài sáng che chở, tộc nhân Tạ gia căn bản không dám vọng động.

Nhưng bà ta không ngờ Duy ca nhi lại nghiện cờ bạc, tiêu xài hết của cải trong nhà, mọi thứ đều mất sạch, bà ta trở thành trò cười cho toàn bộ tộc nhân Tạ gia.

Cuối cùng, bà ta buộc lòng phải bán hết của cải còn lại và nhà ở để lấy bạc, đưa Duy ca nhi đi tìm nơi ở mới, cấm túc Duy ca nhi trong nhà không cho đi đánh bạc.

Cho dù Duy ca nhi đã tới tuổi thành thân thì bà ta cũng không dám định thân cho hắn ta, sợ hại đời cô nương nhà người khác.

Nguyên thị chạy về nhà, Tạ Thế Khang đang ở cửa: “Nãi, nhị ca tự đâm đầu chảy máu rồi.”

Nguyên thị vội vàng đến bên cạnh căn phòng bị khóa, bốn phía đều bị đóng gỗ, Tạ Thế Duy ở bên trong gầm rú như mãnh thú, giận dữ hét lên: “Thả ta ra ngoài, ta muốn ra ngoài!”

“Duy ca nhi, con nghe lời đi, nhà ta không chịu nổi biến cố nào nữa đâu.” Nguyên thị không ngừng lau nước mắt: “Nãi đi nấu mì cho con, con ăn một miếng rồi chúng ta nói chuyện sau.”

Bà ta tới nhà bếp nấu mì, cho vào một gói thuốc bột, nấu xong thì lại đưa tới chỗ khung cửa sổ của căn phòng kia.

Tạ Thế Duy đói quá mức, lập tức bưng tô mì ăn lấy ăn để, vừa ăn xong thì hắn ta lập tức hôn mê bất tỉnh.

Lúc này Nguyên thị mới mở cửa gỗ ra, cẩn thận dọn dẹp mấy thứ không sạch sẽ bên trong, đắp chăn cho Tạ Thế Duy rồi đi ra ngoài, cánh cửa tiếp tục bị khóa lại.

Bà ta ra ngoài nhìn Tạ Thế Khang đang đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Khang ca nhi, thấy ca ca con không, con đừng bao giờ học nó, cả đời này của nó chỉ có thể trải qua trong căn phòng không nhìn thấy ánh mặt trời này, con không giống như vậy. Nhà chúng ta có năm mẫu đất, chỉ cần thu hoạch tốt là có thể tích góp chút bạc, tích góp mấy năm là có thể gom đủ sính lễ cho con.”

Tạ Thế Khang ngây thơ hỏi: “Sính lễ là cái gì?”

“Chính là tiền vốn để con cưới vợ.” Nguyên thị sờ đầu nó: “Đi thôi, nãi dạy con làm ruộng.”

Khang ca nhi ngốc cũng không sao, chỉ cần nghe lời, biết làm ruộng là có thể sống sót.

Quá khứ cực khổ đều qua đi, con người sống phải nhìn về phía trước.

Hai người đi ra đồng, lúa chín trổ đồng lay động trong gió tỏa hương thơm.

Vô số nông dân đang làm việc dưới ruộng.

Mạch tuệ cuộn sóng bị gió thổi đi xa.

Có gió xuân, có mưa hè.

Có sương thu, có tuyết đông.

Đây là một năm được mùa, chắc chắn là một năm thịnh thế phồn hoa.

 

 

Bình Luận (0)
Comment