Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 943 - Chương 943 - Đại Kết Cục 29

Chương 943 - Đại kết cục 29

Đại kết cục 29

Sở Trường Sinh ghé vào vai Sở Hoằng Du.

Nàng ấy nhớ tới khi còn nhỏ, khi đó nàng ấy không biết nói chuyện, trong thế giới của nàng ấy chỉ có mỗi mình ca ca.

Ca ca ngày nào cũng nói chuyện với nàng ấy, kể chuyện xưa cho nàng ấy nghe, nỗ lực đưa nàng ấy từ thế giới nhỏ của bản thân ra ngoài.

Nàng rất may mắn vì cả được một ca ca song sinh, bọn họ có thể cảm nhận được sự thống khổ lẫn vui sướng của nhau, rõ ràng chỉ có một thân thể nhưng lại có thể cùng tồn tại hai loại cảm xúc.

“Ca ca, dù tương lai xảy ra chuyện gì thì cả hai chúng ta đều không thay đổi.” Sở Trường Sinh vươn ngón tay út.

Sở Hoằng Du vươn ngón tay ngoéo lấy ngón tay của nàng ấy: “Kiếp sau chúng ta lại làm huynh muội.”

“Đệ ganh tỵ, hừ!” Sở Hoằng Giác phụ trách nâng vạt áo cưới ở phía sau không vui lên tiếng: “Hai người thật là quá đáng, cứ mãi nói nhỏ, gạt đệ sang một bên, kiếp sau đệ không muốn làm đệ đệ, phải làm ca ca!”

Sở Trường Sinh quay đầu vươn ngón tay: “Được, vậy kiếp sau ta sẽ có hai ca ca!”

Sở Hoằng Giác thỏa mãn ngoéo tay với Sở Trường Sinh.

Vân Sơ bật cười lắc đầu.

Sở Dực cùng nàng đưa Sở Trường Sinh tới cổng lớn của điện Thái Hòa.

Kiệu hoa lớn của Mộ Dung gia đã chờ sẵn ở đó, Sở Hoằng Du và Sở Hoằng Giác cùng đưa Sở Trường Sinh vào kiệu hoa.

Khoảnh khắc mành kiệu hoa rũ xuống, chóp mũi Sở Trường Sinh bỗng nhiên đau xót.

Tuy rằng nhà mới ở bên cạnh hoàng cung nhưng dù sao cũng đã gả ra ngoài, mọi thứ đã không còn như trước đây, nàng ấy không nhịn được muốn bật khóc.

Nàng ấy thấy cha nương cùng ca ca đệ đệ đều đang nở nụ cười, nàng ấy tùy ý để nước mắt mình rơi xuống, ở trước mặt cha nương, nàng ấy không cần phải che giấu cảm xúc của mình.

Kiệu hoa chậm rãi đi xa.

Hốc mắt Vân Sơ cũng ửng đỏ.

Kiều nữ xưa nay được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay bây giờ đã gả chồng, không thể nào không phiền muộn.

“Nương, tới con.” Sở Hoằng Du nhếch môi cười nói: “Xin phụ hoàng mẫu hậu chủ trì đại điển phong hậu của con!”

Sở Dực duỗi tay, sửa sang hỉ phục đỏ thẫm cho nhi tử: “Từ hôm nay trở đi, con đã chính thức trở thành người lớn, phụ thân hy vọng con lấy dũng giả chi dũng, trí giả chi trí, hành giả chi hành, hoàn thành mỗi một sự kiện của quốc gia, quốc gia thiên hạ đều là trách nhiệm đè lên vai con, phụ thân tin tưởng tương lai của Đại Tấn sẽ càng phồn thịnh hơn ngày hôm nay.

Sở Hoằng Du gật đầu: “Vâng, phụ hoàng!”

“Nhất định phải thành hôn thì mới trở thành người lớn sao?” Sở Hoằng Giác hỏi: “Nếu cả đời con không thành thân thì có phải sẽ được làm hài tử cả đời không?”

“Đệ thôi đi!” Sở Hoằng Du giật nhẹ khóe môi: “Ta nghe nói đệ qua lại với rất nhiều thiên kim khuê tú ở bên ngoài, rất nhiều người tặng túi thơm cho đệ.”

Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lùng của Sở Dực quét tới.

Sở Hoằng Giác rụt rụt cổ: “Đại ca, huynh đừng làm bại hoại thanh danh của đệ, đệ vẫn còn là hài tử...”

Sở Dực đưa tay nhéo tai tiểu tử này, lạnh lùng nói: “Còn dám hồ nháo như vậy thì ta sẽ hủy bỏ phong hào Yến Vương của con.”

“Con sai rồi phụ hoàng!” Sở Hoằng Giác vội vàng tránh khỏi ma trảo: “Đại điển phong hậu sắp bắt đầu rồi, đừng để lỡ giờ lành, đi đi đi, mau đi thôi.”

Trước cổng điện Thái Hòa, Hà Tĩnh Như mặc cung phục Hoàng Hậu đỏ rực, được ma ma và quan viên Lễ bộ dẫn đường bước từng bước về phía Sở Hoằng Du.

Giờ lành đến, Hoàng Đế Hoàng Hậu kết thúc buổi lễ, Đại Tấn nghênh đón vị mẫu nghi thiên hạ của mình.

Ngày hôm đó, hoàng thất đại hỉ, Hộ bộ ban bố chính lệnh, nông hộ Đại Tấn được miễn thuế một năm, vô số bá tánh sôi nổi trầm trồ khen ngợi.

“Thiên tử thiếu niên của chúng ta là một người nhân hậu, đại hôn cũng không quên nông hộ chúng ta vất vả thế nào.”

“Xem ra năm nay chúng ta không cần phải thắt lưng buộc bụng rồi, thật sự là quá tốt, cảm tạ Hoàng Thượng Hoàng Hậu, đây đúng là may mắn của chúng ta.”

“Tạ bà tử, ngươi không cần sầu nữa, năm nay sẽ không đói bụng.”

Bình Luận (0)
Comment