Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 942 - Chương 942 - Đại Kết Cục 28

Chương 942 - Đại kết cục 28

Đại kết cục 28

“Gã chẳng phải Hà Thần gì cả.” Sở Dực nhàn nhạt nói: “Thấy rõ không, gã cũng giống như chúng ta, có mắt có mũi, hai tay hai chân, sẽ đổ máu, sẽ sợ hãi...”

Hắn lại chém vào cánh tay của hắc y nhân, máu tươi lập tức phun ra.

Hắn tiếp tục nói: “Gã chỉ mượn thân phận Hà Thần để lừa thôn dân hiến tế thiếu nữ vô tội, mục đích là để chăn nuôi đám sâu này. Các ngươi trở về đi, nói cho lý chính và người nhà biết sau này không cần hiến tế cho Hà Thần nữa!”

Vân Sơ lấy hết thuốc viên trong tay áo ra, pha vào nước, sau đó đổ xuống hố nông, đám cổ trùng có đôi có cặp cũng bị nàng vẩy thuốc bột, chỉ một lúc sau, tất cả cổ trùng đều chết.

Sở Dực mang tới một ít củi, ném mồi lửa vào trong hố sâu rồi đưa theo mọi người rời khỏi đó.

Sơn động chất chứa đầy tội ác này lập tức bốc cháy, tất cả truyền thuyết về Hà Thần cũng kết thúc ở đó.

Vân Sơ cùng Sở Dực rời khỏi thôn trang, khởi hành hồi kinh.

Kinh thành vô cùng phồn thịnh.

Sau khi đương kim hoàng đế toàn thắng trở về thì lập tức nghênh thú Hoàng Hậu.

Cùng lúc đó, Trưởng công chúa tôn quý cũng xuất giá, gả cho đích tứ tử phủ Hưng quốc công, phủ đệ của Trưởng công chúa ở ngay bên cạnh hoàng cung, có thể nói là tráng lệ huy hoàng.

Sở Trường Sinh mặc giá y ngồi trước gương, Vân Sơ đứng phía sau nàng ấy, chải tóc cho nữ nhi.

“Nhớ lúc trước, lần đầu mẫu tử ta gặp mặt, con còn nhỏ như thế này, không biết nói chuyện, khiến ta nhìn mà đau lòng...” Vân Sơ vừa nói vừa hoài niệm: “Tiếng đầu tiên con nói chính là gọi nương, ta vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó... Trong nháy mắt, tiểu cô nương của ta đã trưởng thành, đã mười bảy tuổi rồi, hôm nay phải gả chồng, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh...”

Sở Trường Sinh nhìn chính mình trong gương, không biết vì sao mà nàng ấy lại thấy một bản thân khác, trong một khoảnh khắc, nàng ấy thấy phiên bản đó cả đời luôn ưu sầu.

Nàng ấy không nhịn được mở miệng nói: “Nếu kiếp này không vô tình gặp được nương thì e là cả đời này con cũng sẽ không nói chuyện, cả đời nhốt mình trong thế giới nhỏ bé kia cho đến chết... Gặp được mẫu thân chính là chuyện may mắn nhất trong đời con.”

“Đây cũng là chuyện may mắn nhất đời ta.” Vân Sơ thay nàng ấy búi mái tóc dài lên: “Năm năm trước, phụ hoàng con đã bắt đầu tu sửa phủ Trưởng công chúa cho con, nằm ở bên phải hoàng cung, vừa ra cửa là có thể tiến cung, sau này gặp phải oan ức gì thì đều phải tiến cung nói với ca ca con, hoặc là viết thư nói cho cha nương, dù là thiệt thòi thế nào thì cũng không được giấu giếm, có biết chưa?”

Sở Trường Sinh nở nụ cười: “Con là viên minh châu mà cha nương và ca ca nâng niu trong lòng bàn tay, con chắc chắn sẽ không khiến bản thân mình chịu thiệt.”

Lúc này, Sở Hoằng Giác từ ngoài cửa đi vào: “Hừ, nếu Mộ Dung Tất kia dám ức hiếp đại tỷ thì nắm đấm của đệ sẽ không tha cho hắn.”

Hôm nay ăn mặc rất rực rỡ, xiêm y đỏ thẫm, lộ ra khí phách thiếu niên hăng hái, chỉ là hơi lùn một chút mà thôi.

Hắn đi đến trước mặt Sở Trường Sinh, khom lưng, uốn gối ngồi xổm xuống: “Đại tỷ, lên đi, đệ cõng tỷ.”

“Với cái thân thể nhỏ xíu này của đệ thì thôi đi.” Sở Hoằng Du khoan thai tới muộn: “Trường Sinh, để ca ca đưa muội xuất các.”

Đại điển phong hậu của hắn tổ chức vào trưa hôm nay, không xung đột với thời gian xuất các của muội muội, đây là đại sự cả đời của muội muội, hắn tuyệt đối không vắng mặt.

Bình Luận (0)
Comment