Đùng đùng!!!!
Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường.
Diệp Huân Nhi đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường.
Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Huân Nhi chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục cầm cốc nước uống.
Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào.
Quá rõ ràng rồi!
Diệp Huân Nhi lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi.
Cua bự?
Diệp Huân Nhi như thấy ma đóng sầm cửa tủ lạnh lại, chắc chắn là cô hoa mắt rồi, sao trong tủ lạnh lại có cua được?
Mấy ngày nay cô rất bận, đồ dự trữ trong tủ lạnh đã hết từ lâu, chắc chắn là cô dậy sớm quá chưa ngủ đủ, nên mới hoa mắt nhìn nhầm rau cải thành cua lớn, nhất định là như vậy! Diệp Huân Nhi tự an ủi mình, toàn là ảo giác, về phòng ngủ một giấc là ổn thôi.
Cô quay người định đi, tủ lạnh lại phát ra một loạt tiếng gõ rắc rắc rắc, âm thanh ngày càng lớn, như muốn phá tung tủ lạnh vậy, khiến cô muốn tự lừa mình cũng không được.
Diệp Huân Nhi xoa mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó mở tủ lạnh ra lần nữa, nhìn thấy bên trong là những con cua đang vung vẩy càng lớn ngang dọc, nhìn từ màu sắc và hình dáng thì đây là cua biển, tổng cộng có sáu con, kích thước to bằng bàn tay cô, mấy con cua chuyển động đôi mắt đen láy, như đang tìm đường thoát. Cô do dự đưa ngón tay chọc vào lớp vỏ đen của con cua, cảm giác rất cứng, sờ vào ướt át, như vừa mới vớt từ biển lên vậy.
Không phải ảo giác.
Là thật.
Diệp Huân Nhi ngây người nhìn những con cua, cô nhớ rõ trong tủ lạnh chỉ còn một nắm rau cải, những con cua này từ đâu ra? Vượt ngục từ chợ vê sao?
Cô lục lại tủ lạnh, bên trong ngoài một vũng nước biển mặn chát, không có lỗ nào để chúng chui vào, chẳng lẽ là ai đó bỏ vào?
Nhưng trước sau nhà đều lắp camera, nếu có người đột nhập, tiếng báo động đã sớm vang lên rồi, hơn nữa tối qua mưa to gió lớn, ai rảnh rỗi đi tặng quà?
Hơn nữa… chắc không ai hào phóng đến mức tặng cô hải sản chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tủ lạnh thành tinh rồi? Chủ động tặng hải sản cho cô? Diệp Huân Nhi hoàn toàn không hiểu, đúng lúc cô đang bối rối không hiểu thì đột nhiên ngón tay truyền đến một cơn đau dữ dội, cô cúi đầu mới phát hiện là con cua đã kẹp chặt đầu ngón tay cô, đau đến mức cô phải kêu lên một tiếng.
Diệp Huân Nhi vô thức giật tay, kết quả con cua càng kẹp chặt hơn, đau đến mức cô sắp khóc: “Đau quá, mau buông ra.”
Con cua hoàn toàn không nghe, còn vung vẩy những chiếc càng cua khác về phía cô để thị uy.
“Mày đừng có mà hối hận.” Đau không chịu nổi, Diệp Huân Nhi trực tiếp quay người đi đến bên thớt, không nói hai lời trực tiếp cầm dao chặt đứt chiếc càng lớn của nó.
Con cua: ”….
Cô không có võ đức.
Diệp Huân Nhi được giải thoát liền buông dao, vội vàng bẻ gãy nửa chiếc càng cua, ngón tay bị càng cua kẹp rách da, nhưng may là không chảy máu, cô rửa ngón tay dưới vòi nước.
Lúc này, ở phía sau nhà bếp truyền đến tiếng gõ cửa thình thịch, kèm theo đó là giọng nói của một bà lão: “Huân Nhi?”
“Vâng.” Diệp Huân Nhi không rảnh để ý đến con cua, cô tắt vòi nước rồi quay người bước ra khỏi bếp, bên ngoài là một ngôi nhà tứ hợp viện bằng gạch ngói màu xanh xám, ngôi nhà rất cũ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, giữa sân trông một cây lê già, những cành lá xanh um tùm che phủ gần hết cả sân.
Cô đi theo mái hiên rế về phía cửa sau, bên ngoài cửa sau là một con hẻm nhỏ hẹp, chủ yếu để cho những hộ dân phía sau đi lại, cô mở cửa nhìn ra bà lão bên ngoài, là Lưu nãi nãi có quan hệ rất tốt với bà nội vừa mất nửa tháng trước: ‘Lưu nãi nãi, bà gọi cháu ạ?”
Lưu nãi nãi quan tâm hỏi: “Bà nghe thấy cháu kêu, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không có gì đâu ạ.” Diệp Huân Nhi lắc lắc ngón tay đang rát, cười ngượng ngùng: “Chỉ là vô tình bị kẹp tay thôi ạ.”
Lưu nãi nãi ô một tiếng: “Vậy cháu cẩn thận một chút.” “Vâng.” Diệp Huân Nhi nhìn vào chiếc giỏ đựng đầy rau của Lưu nãi nãi: “Hôm nay Lưu nãi nãi đã đi chợ về sớm vậy ạ?”
Lưu nãi nãi cười đưa chiếc giỏ cho Diệp Huân Nhi: “Không phải, tối qua mưa to, dưa chuột, mướp, ớt trong vườn nhà bà rụng nhiều lắm, bà biết trong vườn nhà cháu không trồng những thứ này, nên nhặt một ít không bị hỏng mang đến cho cháu, cháu đừng chê nhé.”
“Không chê đâu ạ.” Diệp Huân Nhi do dự nhìn vào giỏ rau này: “Nhưng mà nhiều quá, Lưu nãi nãi, bà để lại một ít cho bà ăn.”