“Nhà bà còn nhiều lắm.” Lưu nãi nãi nhiệt tình xách giỏ đi vê phía bếp trong sân, vừa đi vừa nói: “Huân Nhi, hôm nay sao cháu dậy sớm vậy?”
Diệp Huân Nhi nhẹ giọng trả lời: “Cháu định lát nữa sẽ liên lạc với nhà cung cấp.”
“Nhà cung cấp?” Lưu nãi nãi sửng sốt: “Cháu định tiếp tục mở nhà hàng à?”
Diệp Huân Nhi gật đầu.
Nhà cô có một ngôi nhà cổ bằng gạch xanh ngói đen được truyền lại từ tổ tiên, vị trí địa lý có hơi xa một chút, nhưng may là ngôi nhà rất rộng rãi, hơn nữa phía trước còn có một cửa hàng hai tầng.
Những năm qua, bà nội góa bụa để nuôi cô khôn lớn, bà vẫn luôn kinh doanh nhà hàng ở phía trước, nhưng vì nằm ở tận cùng ngõ hẻm nên sinh ý bình thường, đã đến bờ vực phá sản.
Nửa tháng trước, bà nội đột ngột qua đời vì bệnh, Diệp Huân Nhi đã thừa kế nhà hàng cùng ngôi nhà, cô thích nấu ăn nên quyết định tiếp tục kinh doanh.
Lưu nãi nãi nhìn vê phía cửa hàng ở phía trước, lại nhìn Diệp Huân Nhi xinh đẹp đến mức không nói nên lời, một cô gái xinh đẹp như vậy sao lại giống như người mở nhà hàng?
Diệp Huân Nhi được công nhận là xinh đẹp, làn da trắng mịn, đôi mắt tinh tế, trông rất lạnh lùng, nhưng cô có hai lúm đồng tiền, lại thêm mái tóc ngắn ngang vai hơi xoăn, khi cười trông lại có chút tinh nghịch đáng yêu: ‘Lưu nãi nãi, bà muốn nói gì ạ?”
Lưu nãi nãi do dự hỏi: “Không hiểu sao tự nhiên lại muốn tiếp tục mở nhà hàng?”
“Tình hình ở Hẻm Hoa Lê thì bà rõ, sau khi phố dân gian và trung tâm thương mại ở khu phố mới phía trước được xây dựng, ngoại trừ những người sống trong hẻm, hầu như không có ai đến phố cổ để dạo chơi, theo bà thì thì cháu nên cho thuê nhà để kiếm tiên thuê, mặc dù giá không cao, nhưng cũng có thể kiếm được một ít tiền sinh hoạt phí.”
Lưu nãi nãi nói những điều này, Diệp Huân Nhi đều hiểu rõ: “Cháu muốn thử xem.
Lưu nãi nãi không ngờ Diệp Huân Nhi lại cố chấp như vậy, bà nói với giọng nặng nề: “Có phải vì không nỡ vê bà nội nên mới không muốn cho thuê không?”
“Không phải đâu ạ, là cháu muốn tiếp tục mở nhà hàng.” Từ nhỏ Diệp Huân Nhi đã thích nghiên cứu nấu ăn, tay nghề nấu ăn còn tốt hơn cả bà nội, cô luôn muốn về nhà để kinh doanh nhà hàng, nhưng bà nội sợ cô mệt nên không đồng ý.
Lần này bà nội bị bệnh vì không có người chăm sóc, Diệp Huân Nhi đã nghỉ việc vê nhà, định vừa chăm sóc bà nội vừa lo việc kinh doanh nhà hàng, nào ngờ bệnh tình của bà nội trở nặng, không lâu sau thì qua đời, nhưng những điều này không cần phải nói chỉ tiết với Lưu nãi nãi: “Lưu nãi nãi, bà cứ yên tâm, cháu biết chừng mực mà, hơn nữa tay nghề của cháu cũng ổn, nếu nghiên cứu kỹ thì việc kinh doanh sẽ không tệ đâu ạ.’
Lưu nãi nãi chưa từng ăn món ăn do Diệp Huân Nhi nấu, bà vô thức nhìn đôi tay trắng trẻo thon thả của Diệp Huân Nhi, đôi tay xinh đẹp như vậy sao lại giống như người biết nấu ăn? Hơn nữa, nhiều ông chủ ở hẻm Hoa Lê đã không thể tiếp tục kinh doanh, một cô gái nhỏ không có kinh nghiệm như Diệp Huân Nhi liệu có thể tiếp tục được không? Vì vậy, bà vẫn không mấy lạc quan: “Hẻm Hoa Lê ngày càng vắng vẻ, cháu nên suy nghĩ kỹ đi.”
“Cảm ơn Lưu nãi nãi đã nhắc nhở cháu.” Diệp Huân Nhi cũng không giải thích nhiều, đợi sau này Lưu nãi nãi sẽ biết thôi: “Chỉ là tiên mượn của bà phải trả chậm một chút.’
Trước đây, bà nội bị bệnh phải điều trị đã tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, sau đó cô đã tìm Lưu nãi nãi và những người khác vay một số tiền để lo việc nhập viện và hậu sự, hiện tại trong tay cô chỉ còn một ít tiền còn lại sau khi thanh toán viện phí.
“Bà không vội dùng tiền, cháu cứ từ từ trả…” Lưu nãi nãi còn muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu lách cách trong tủ lạnh: “Huân Nhi, tủ lạnh nhà cháu hỏng rồi à?”
Diệp Huân Nhi hít một hơi thật mạnh, vừa định nói không, thì lại nghe thấy tiếng kêu lách cách trong tủ lạnh, giống như đang đánh nhau.
Lưu nãi nãi giật mình: “Tủ lạnh này sắp nổ à?”
“Không phải đâu ạ, bên trong có cua.” Diệp Huân Nhi vừa dứt lời, cánh cửa tủ lạnh chưa đóng chặt đã bị đẩy ra, theo đó là mấy con cua lần lượt rơi xuống đất, chạy loạn xạ khắp nơi.
Lưu nãi nãi kêu lên một tiếng: “Những con cua này béo thật, mua ở đâu vậy?”
Diệp Huân Nhi cũng không biết những con cua này từ đâu đến, chỉ có thể cười trừ hai tiếng, sau đó vội vàng cúi xuống nhặt cua vào bồn rửa, sáu con cua tụ lại với nhau lại đánh nhau.
Lưu nãi nãi tiến đến bên bồn rửa nhìn xem: “Còn rất khỏe.”
Diệp Huân Nhi phụ họa một tiếng: “Vừa nãy còn bị chúng kẹp tay.”
“Kìm cua rất khỏe, cháu cẩn thận một chút.” Lưu nãi nãi dặn dò một câu, sau đó xách giỏ đi: “Bà đi chợ trước, đi muộn thì không còn rau tươi nữa.” “Vâng.” Diệp Huân Nhi tiễn bà ra ngoài, không biết những con cua đó có ăn được không, không dám tùy tiện tặng người khác, vì vậy cô đành không nói gì mà tiễn Lưu nãi nãi ra ngoài.
Tiễn Lưu nãi nãi đi rồi, cô quay trở lại bếp nhìn những con cua đang kẹp rong biển tươi, rốt cuộc chúng từ đâu đến?
Diệp Huân Nhi không yên tâm kiểm tra lại camera giám sát, sau đó đi vào nhà hàng từ cánh cửa bên kia bếp, vén tấm rèm in hoa đi ra, đó là một nhà hàng hình chữ nhật, rộng khoảng bảy mươi mét vuông, cửa bếp đối diện với cánh cửa lớn màu đen.