(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 3

Khu vực bên trái là khu vực nhà hàng, giống như sân sau đều là tường gạch xanh ngói, cổ kính, đặc biệt có sức hấp dẫn, điểm khác biệt duy nhất là một bên hướng ra phố là cửa sổ kính lớn.

Đây là mặt tiên được yêu cầu cải tạo khi phố dân gian được xây dựng cách đây vài năm, mỹ danh là để thống nhất phong cách thu hút khách hàng, nhưng sau khi bỏ ra một số tiền lớn để lắp đặt thì lại chẳng có khách hàng nào, ước tính đến giờ bà nội vẫn chưa kiếm đủ tiền để lắp đặt.

Nhà hàng có tổng cộng hai tầng, bình thường bà nội chỉ sử dụng tầng một, tâng hai chỉ dùng làm phòng chứa đồ.

Diệp Huân Nhi mở cửa nhà hàng để thoáng khí, để gió trong lành sau cơn mưa tràn vào, xua tan sự ẩm ướt trong nửa tháng đóng cửa, cô đi đến cửa nhìn ra con hẻm lát đá xanh, nhìn xa xa trên con phố dài hẹp không có một bóng người, rất vắng vẻ.

Cô đi lòng vòng trước cửa, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, cô chậm rãi quay trở lại bếp: “Thật kỳ quái.”

Diệp Huân Nhi không có manh mối nào, cô nhìn chằm chằm vào sáu con cua trong bồn rửa: “Rốt cuộc các ngươi từ đâu đến?”

Những con cua giơ càng lên gõ gõ, hoàn toàn không để ý đến cô.

“Thành thật khai báo, nếu không sẽ ăn thịt bọn mày.” Diệp Huân Nhi chọc chọc những con cua đang giương nanh múa vuốt, có chút động lòng.

Thành phố này cách xa phạm vi ven biển, rất ít khi thấy hải sản tươi như vậy, cho dù có thì cũng rất đắt, mấy năm đi học và làm việc ở Hải thành, Diệp Huân Nhi nhìn những chiếc càng cua mập mạp của những con cua tươi này, đột nhiên thèm thuồng.

Nhưng có thể ăn không nhỉ?

Hẳn là có thể ăn đi.

Nếu bỏ đi thì cũng thật đáng tiếc.

Diệp Huân Nhi từ nhỏ đã thích ăn thủy hải sản, cô thâm nghĩ như vậy, cô thèm thuồng nhìn những con cua béo mập, liếm đôi môi đỏ hồng: “Hắn là rất ngon. Diệp Huân Nhi nhìn thời gian, đã mười giờ sáng, đến lúc chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa rồi.

Đang vào mùa hè oi bức, không có cảm giác thèm ăn, vì vậy Diệp Huân Nhi định nấu một ít cháo, cô lấy gạo từ tủ bếp bên cạnh tủ lạnh ra, ngâm trước nửa giờ, đợi gạo nở ra rồi cho vào nồi đất để nấu cháo, như vậy nấu ra sẽ sánh và thơm hơn.

Trong lúc nấu cháo, Diệp Huân Nhi bắt đầu xử lý mấy con cua xanh, cô định nấu cháo cua.

Trước đây, lúc đi học ở Hải thành, cô từng làm thêm ở một nhà hàng hải sản, biết cách chế biến và làm hải sản.

Cô đứng trước cửa sổ bếp hé mở, gió nóng thổi qua khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, đôi tay thon dài cẩn thận nắm lấy lưng cua, dùng sức mở vỏ cua, bỏ hết nội tạng bên trong, sau đó rửa sạch rồi cắt thành từng miếng nhỏ.

Đợi đến khi cháo sánh lại, Diệp Huân Nhi cho cua đã cắt và gừng thái sợi, hành lá vào nồi cháo trắng đang sôi, sau đó từ từ khuấy nồi đất, vài phút sau vỏ cua từ từ chuyển sang màu cam đỏ, màu sắc rất đẹp.

Đun nhỏ lửa thêm năm phút nữa, sau khi chín, cháo cua có mùi thơm nức mũi, Diệp Huân Nhi gật đầu hài lòng, đợi đến khi bắc ra khỏi nồi thì rắc thêm một ít hành lá thái nhỏ, sau đó bưng đến bàn ăn của nhà hàng.

Cô cầm thìa nhẹ nhàng khuấy cháo cua, những hạt gạo vốn tách rời nhau trở nên mềm dẻo và sánh lại, lại xen lẫn với vỏ cua màu đỏ và hành lá xanh biếc, màu sắc tươi sáng, còn có một mùi thơm ngọt ngào bay ra, theo gió bay ra ngoài.

“Thơm hơn cháo cua mà mình từng ăn.” Diệp Huân Nhi không kìm được múc một thìa, đang định ăn thì sau lưng truyền đến tiếng hít hà.

Diệp Huân Nhi cầm thìa khựng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn ra sau, phát hiện ba đứa trẻ đáng yêu đang nhón mông chen chúc ở cửa hàng, trông chừng ba bốn tuổi, tất cả đều nhìn chằm chằm cô.

Diệp Huân Nhi ngạc nhiên liếc nhìn con phố vắng vẻ bên ngoài, không có ai đi theo bọn họ: Các em đang làm gì vậy?”

Cậu bé mập mạp dẫn đầu bị phát hiện cũng không hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào cháo cua cô vừa nấu xong, hít hà một hơi, giọng nói ngọng nghịu hỏi cô: “Chị ơi, chị đang ăn gì vậy?”

“Đang ăn cháo cua.” Diệp Huân Nhi để thìa xuống: “Các em từ đâu đến vậy?”

Cậu bé không trả lời, ngược lại tự nhiên đi vào, kiễng chân nhìn cháo cua màu sắc đẹp mắt trong nồi đất trên bàn, liếm môi: “Cháo cua có ngon không?”

Diệp Huân Nhi nhướng mày nhìn cậu bé mập mạp thèm ăn này: “Không biết.”

Cậu bé mập mạp sáng mắt lên: “Vậy… chị có muốn em nếm thử cho chị không?”

À, còn biết khôn vặt nữa. Đôi mắt tinh xảo của Diệp Huân Nhi lóe lên một tia thích thú, trực tiếp câm thìa: “Chị có thể tự nếm.”

Sau đó, dưới ánh mắt thất vọng của cậu bé mập mạp, cô đưa cháo vào miệng, cảm giác mềm mại và mịn màng, hương gạo nồng nàn hòa quyện với vị ngọt thanh của cua xanh.

Sau đó lại dùng đũa gắp khéo léo thịt cua, thịt cua mềm và tươi, còn có một chút ngọt hậu, không hề tanh, hoàn toàn không phải khẩu cảm của cua nuôi, càng giống cua hoang dã nguyên chất.

Không đúng, trước đây khi ở Hải Thành, cô đã ăn không ít cua biển sâu hoang dã nhưng không có con cua nào có vị ngon như vậy. Diệp Huân Nhi càng tò mò, loại hải sản tươi ngon và chất lượng tuyệt hảo này đến từ đâu?

Cậu bé mập mạp vẫn luôn nhìn chằm chằm lại nuốt nước bọt: “Ngon không?”

Diệp Huân Nhi nhướng mày, trêu chọc cậu bé: “Em đoán xem?”

“Em đoán là ngon.” Một cô bé khác buộc hai bím tóc nhỏ chớp chớp đôi mắt đen láy, mềm mại trả lời.

Cậu bé mập mạp liếm môi: “Em cũng nghĩ vậy.”

Bình Luận (0)
Comment