“Chào mừng.” Diệp Huân Nhi đi đến cửa, nhìn ba vị khách lạ đi vào, người đi đầu là một chàng trai mặc áo phông trắng, hình như còn trang điểm, trông khá thư sinh, tuy nhiên con trai biết trang điểm đầy đường, cô cũng không nghĩ nhiều, chào mọi người vào ngồi.
Mấy người tìm chỗ ngồi trong cùng góc nhất, chàng trai thư sinh cầm thực đơn lên xem: “Không có rong biển à?”
Diệp Huân Nhi ừ một tiếng: “Không có.”
Chàng trai thư sinh không kìm được hỏi: “Có thể làm riêng không?”
“Không được.” Diệp Huân Nhi nghi ngờ nhìn hắn một cái, khách đến đều biết chỗ cô là căn cứ vào nguyên liệu hiện có để lên thực đơn, có gì làm nấy, không nhận gọi món ngoài thực đơn, còn khách chưa đến thì chắc không biết đến rong biển nhỉ: “Chỉ có món trong thực đơn.”
Chàng trai thư sinh: ”….
Chủ quán này thật cá tính.
“Các anh muốn ăn gì?” Chàng trai thư sinh đưa thực đơn cho hai người kia: “Các anh xem muốn ăn gì, chúng ta bàn bạc rồi gọi.”
Một chàng trai mặt đầy dầu mỡ ngồi bên trong lẩm bẩm: “Sứa trộn 88? Giá này đúng là hơi quá đáng.
Diệp Huân Nhi tai thính nghe thấy tiếng lẩm bẩm của hắn ta, cô nghiêng đầu nhìn đối phương: “Giá ở đây của chúng tôi là như vậy, không chấp nhận thì cũng không sao.”
Thực ra sứa đắt hơn rong biển, rong câu các loại, giá có thể định đắt hơn nhưng Diệp Huân Nhi vẫn bán theo giá 88, coi như ưu đãi cho mọi người.
Nói thế nào nhỉ, cửa hàng của cô do cô làm chủ, hơn nữa đã niêm yết giá rõ ràng, không chấp nhận thì có thể đi, dù sao cũng mới vừa ngồi xuống còn chưa gọi món.
Chàng trai thư sinh không ngờ chủ quán lại thính tai như vậy, hắn ta ho khan hai tiếng tỏ vẻ chột dạ: “Vậy ăn ở đây đi, tôi xem gọi món gì đây?”
Hắn ta khẽ đọc tên và giá, cuối cùng do dự mãi mới nói: “Emmm, vậy gọi sứa trộn, canh ngao, cơm hải sản, mực xào cay, cá mặt ngựa mỡ hành, nếu cần thì chúng tôi sẽ gọi thêm.”
“Món ăn cần phải đợi một lát.” Diệp Huân Nhi vừa quay đầu lại thì thấy tiểu nhân ngư bắt đầu gặm vỏ dưa hấu, cô vội vàng nắm lấy cánh tay tiểu nhân ngư: “Đừng gặm vỏ dưa hấu.”
Tiểu nhân ngư miệng đầy nước: “Ngon.”
“Nhìn xem mặt em bẩn thế kia kìa.” Diệp Huân Nhi sợ cô bé nhỏ nước dưa hấu vào chân, lỡ để lộ nguyên hình thì tệ: “Đi vào trong chị rửa cho.”
“Đợi đã.’ Tiểu nhân ngư kiêng chân bám vào bàn ăn, câm mấy miếng dưa hấu còn lại rồi chạy theo Diệp Huân Nhi vào bếp.
“Chạy chậm thôi, đừng ngã.” Diệp Huân Nhi thấy mình giống như một bà mẹ già, đúng là lo lắng hết cả lên.
Đợi rửa sạch tay và miệng cho tiểu nhân ngư xong, Diệp Huân Nhi cho cô bé ngồi vào ghế đẩu, ngoài ra còn lấy cho cô bé một gói bánh quy nhỏ, tránh để cô bé ra ngoài lộ tẩy: “Em ngoan ngoãn ngồi đây đừng chạy lung tung, lát nữa khách đi rồi chúng ta sẽ làm đồ ăn ngon.”
Mắt tiểu nhân ngư sáng lên: “Tôm hùm lớn?”
“Xem vậy đi, nếu con còn lại không ai mua thì chúng ta làm ăn.” Diệp Huân Nhi dặn cô bé ngồi yên rồi tiếp tục làm đồ ăn, không để ý đến động tĩnh bên ngoài.
Bàn khách mới đến này sau khi cô vào bếp mới dám ngang nhiên lấy điện thoại ra quay, chàng trai thư sinh kẹp máy thu âm vào cổ áo, liếc nhìn những vị khách khác và hướng bếp, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng chúng ta cũng trà trộn vào được rồi.”
“Vài ngày trước có một blogger đến quay, không quay được gì cả, sau đó hỏi thì họ cũng không nói gì, vẻ mặt né tránh chỉ nói không được quay, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Chàng trai nhỏ giọng nói vào điện thoại: “Hôm kia chúng tôi đến xem một vòng, cũng không mở cửa, cố ý tìm một cửa hàng bên ngoài để lại số điện thoại, nhờ họ thông báo cho chúng tôi, chúng tôi nhận được tin là đến ngay.”