(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 112

 “Trước khi đến còn tưởng không trà trộn vào được, không ngờ lại khá đơn giản.” Chàng trai thư sinh cầm điện thoại quay bàn ăn và cách bài trí xung quanh: “Trang trí nội thất rất đơn giản, tường ngói màu xanh, kết cấu bằng gỗ, trên bàn còn cắm những cành cây được cắt tỉa khéo léo, phong cách tối giản pha chút cổ kính.”

“Chủ quán chắc là hiểu một chút về trang trí bày biện, cách bài trí nhà hàng tuy đơn giản nhưng chỗ nào cũng toát lên vẻ tao nhã, nếu chấm điểm cho cách trang trí thì điểm tối đa là 10 thì có thể cho 6 điểm.” Chàng trai thư sinh nói: “Lý do là vì phong cách trang trí tổng thể quá đơn giản, không có sự lộng lẫy của khách sạn năm sao, cũng không có sự bí ẩn tao nhã như một số nhà hàng riêng.’

“Sau đó chủ quán đeo khẩu trang, không nhìn rõ được khuôn mặt và biểu cảm, giọng nói nhàn nhạt, cảm giác không dễ nói chuyện, chúng tôi cũng không dám quay trực điện, chỉ có thể quay lén.” Hắn ta hạ giọng nói nhỏ: “Suyt, đợi video đăng lên thì mọi người đừng nói với chủ quán, tôi sợ chủ quán không vui sẽ tìm tôi gây phiên phức, nếu tôi bị đánh gãy chân thì sau này không thể quay video ẩm thực cho mọi người nữa.”

“Bây giờ là sáu giờ bốn mươi tối, trong nhà hàng không có nhiều người, cộng thêm chúng tôi chỉ có ba bàn khách, không biết hương vị thế nào?” Chàng trai thư sinh liếc nhìn điện thoại, tiếp tục nói: “Emmm, tôi thấy những người khác ăn có vẻ rất ngon, khẩu phần cũng khá nhiều, còn một phần đồ ăn có giá 88 đồng có đáng không thì không biết.”

Chàng trai thư sinh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Mọi người yên tâm, lát nữa tôi sẽ giúp mọi người thử món, nếu không ngon thì đưa vào danh sách đen.

Cao Viễn nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại nhưng cách xa, giữa lại có cây thiên điểu um tùm nên hắn ta cũng không nhìn rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy chàng trai thư sinh kia tiếp tục đối với điện thoại lẩm bẩm, điện thoại còn có thể ăn ngon sao?

Khi Diệp Huân Nhi bưng đồ ăn lên, cô cũng thấy chàng trai thư sinh đang nói chuyện với điện thoại nhưng khi thấy cô đi tới thì nhanh chóng cất điện thoại đi. Chàng trai thư sinh ho khan hai tiếng tỏ vẻ chột dạ: “Cuối cùng đồ ăn cũng lên rồi.”

Diệp Huân Nhi kinh ngạc nhìn hắn ta, tổng thời gian cô làm món ăn không đến mười phút nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói một câu: “Mời dùng.”

Chàng trai thư sinh gật đầu, đợi cô đi rồi lại lấy điện thoại ra chĩa vào đĩa sứa trên bàn: “Đây chính là sứa trộn có giá ngang với rong biển, màu sứa này gần giống với nấm tuyết, nhìn trắng trẻo mịn màng, cách bày đĩa cũng rất tinh tế, có chút giống nhà hàng Tây cao cấp nhưng khẩu phần nhiều hơn nhà hàng Tây rất nhiều.”

Hắn ta nhẹ nhàng giơ tay quạt quạt, dùng sức ngửi một cái: “Ngửi cũng không tệ, không có mùi tanh của hải sản như tưởng tượng, chỉ không biết ăn có ngon không.’

“Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ là sứa tươi, ngửi mùi cũng không thấy có dấu hiệu bị hỏng.” Chàng trai kẹp miếng sứa lên xem kỹ: “Đúng rồi, nói cho mọi người biết một chút nhé, sứa có độc, nếu không được chế biến thì ăn vào có thể bị tiêu chảy, nôn mửa, không biết độc tố của loại sứa này đã được loại bỏ sạch chưa.”

Chàng trai cầm đũa kẹp vào đĩa sứa xếp thành hình tháp: “Tôi sẽ thử trước cho mọi người, nếu mấy ngày liên tiếp tôi không cập nhật video thì chắc chắn là tôi bị ngộ độc vào viện rồi.”

Bình Luận (0)
Comment