(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 120

 Chu Chu gật đầu: “Tôi rất muốn cảm nhận được cảm giác gió biển thôi nhẹ như Đống Đống nói, cảm giác như mình đang ngồi trên bãi cát ven biển, ăn hải sản tươi ngon nhất, uống rượu ngon nhất.”

Mọi người cũng thấy rất thoải mái, tâm trạng bồn chồn cũng bình tĩnh đi nhiều: “Thực sự rất ngon.”

Tiểu nhân ngư ngồi ở góc một tay cầm một con cá đồng chiên giòn, nghe mọi người khen Diệp Huân Nhi, cô bé chạy về bếp, giọng nói ngây thơ báo tin vui: “Huân Nhi, họ khen ngon lắm.”

“Thật sao?” Diệp Huân Nhi đang rửa bào ngư thì cười nói: “Vậy là hôm nay chúng ta lại kiếm được tiền rồi.”

Tiểu nhân ngư vui vẻ ừ một tiếng: “Kiếm tiên mua đồ ngon.”

“Được, mua đồ ngon cho em.” Diệp Huân Nhi xoa đầu cô bé: “Ra ngoài trông chừng, nếu họ cần gì thì gọi chị.”

Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn đáp một tiếng, sau đó lại chạy ra ngoài, lắc lư đi đến bàn ăn của mấy vị khách, vịn vào ghế ngồi xuống, sau đó chăm chú nhìn mấy người, tránh để mình bỏ lỡ.

Diệp Huân Nhi vẫn chưa biết tiểu nhân ngư đi theo dõi, cô cẩn thận rửa sạch vỏ bào ngư màu nâu lục, lát nữa cần dùng để trang trí nên phải rửa sạch.

Lần này kẹp trong rong biển mang về khá nhiều bào ngư, đều là bào ngư đầu xanh, cô trực tiếp nhặt chín con bào ngư, rửa sạch rồi bỏ nội tạng, sau đó cắt thành những miếng thịt nhỏ bằng ngón tay.

Sau khi cắt xong thì chuẩn bị chín cái chén hoa văn màu xanh, trước tiên đập chín quả trứng, cho một chút muối vào khuấy đều, lọc bọt rồi đổ riêng vào từng chén, sau đó cho vào lò nướng hấp bảy phút.

Sau khi hấp xong, cho thịt băm nhỏ vào chảo xào, xào đến khi hơi vàng thì cho nấm hương vào xào, xào thơm rồi cho bào ngư vào, xào sơ qua rồi múc ra.

Đâu tiên cắm vỏ bào ngư màu xanh đậm đã rửa sạch vào mép, sau đó cho thịt bào ngư vào đều các chén trứng hấp, xếp đầy một lớp rồi cho vào nồi hấp ba phút.

Hấp chín, sau khi hấp chín thì lấy bảy con bào ngư hầm đặc biệt cho vào một cái khay tròn, ở giữa có một cái cơ quan nhỏ, cho một cục đá khô và một ít nước vào, lập tức khói tỏa nghi ngút.

Sau khi bày xong thì cùng với chả cá canh trong, canh ốc ngô tuý mang lên: “Các món của các cô đây.”

“Nhanh vậy.” Chu Chu mong đợi nhìn ba món ăn còn lại: “Tôi cứ nghĩ phải có thêm mười món nữa.’’

“Thêm mười món nữa sao?” Người phụ nữ đi cùng lấy khăn giấy lau miệng một cách tao nhã: “Tôi hiện tại đã không ăn nổi nữa rồi.”

Chu Chu cười tươi nói: “Thật sao? Vậy thì quá tốt, tôi đang muốn một mình ăn hết tất cả các món ăn.”

Đám người cười nhìn bào ngư: “Tôi thấy tôi vẫn có thể ăn thêm một con nữa.

“Tôi cũng có thể ăn thêm vài viên chả cá.”

Chu Chu hừ một tiếng: “Nói mà không giữ lời, mũi sẽ dài ra.”

Tiểu nhân ngư chớp chớp mắt, tò mò nhìn mũi của người phụ nữ mặc váy dài đang nói, dài ra chưa? Có vẻ hơi dài thật.

Diệp Huân Nhi thấy cô bé cứ đứng ngây ra đó, cúi xuống bế cô bé về bếp: “Lại đây, chị để phần cho em ăn.”

Cô vừa nãy cố tình làm thêm hai phân bào ngư hầm và một bát chả cá canh trong: “Đến thử xem.”

“Được.” Tiểu nhân ngư vui vẻ đáp, chạy đến bên cô, kiễng chân nhìn bào ngư hâm: “Không có sương trắng à?”

Diệp Huân Nhi nói: “Chúng ta tự ăn thì không cho.”

Tiểu nhân ngư nhìn cô: “Cho đẹp hơn.”

Diệp Huân Nhi cũng biết cho thì đẹp, nhưng tự ăn thì không cần nghi thức chứ nhỉ?

“Có thể không cho không?”

 “Cho thì đẹp.” Tiểu nhân ngư cố chấp khăng khăng.

“Được rồi, cho một cái trừ em chín que kẹo mút.” Diệp Huân Nhi lấy một cục đá khô nhỏ cho vào khay tròn, sau đó đổ thêm một ít nước tỉnh khiết, khói trắng xóa bốc lên, bao phủ hai cái chén nhỏ, sương mù mịt mù đặc biệt có ý cảnh.

“Đẹp.” Tiểu nhân ngư vui vẻ nhảy dựng lên, vừa nhảy vừa vỗ tay: “Đẹp, đẹp.”

“Được rồi.” Từ nhỏ đã chú trọng nghi thức như vậy, lớn lên thì phải làm sao đây? Diệp Huân Nhi bưng chén nhỏ: “Bây giờ có thể ăn rồi.”

Tiểu nhân ngư ừm ừm hai tiếng: “Như vậy ăn ngon hơn.”

“Có lý.” Diệp Huân Nhi trước tiên múc một ít nhân ở trên nếm thử, bào ngư hấp không lâu, ăn vào vẫn rất giòn nhưng khi nếm kỹ có thể nếm được mùi thơm của thịt ba chỉ và mùi thơm đặc biệt của nấm hương, trứng hấp ở dưới rất mềm, tan ngay trong miệng, đúng như dự đoán, rất tươi và thơm.

Ăn xong bào ngư, cô quay sang ăn chả cá, từng viên chả cá trắng muốt lặng lẽ nổi trên mặt nước dùng, khiến người ta thèm ăn.

Chả cá này được làm từ cá nóc, mặc dù cá nóc xấu xí nhưng thịt rất mềm và thanh mát, ngoài ra còn có vị ngọt, cho dù không phải tủ lạnh tặng thì cũng rất thanh mát ngọt ngào.

Chả cá thanh mát như vậy thì nấu với nước dùng trong là hợp nhất, ngay cả nước dùng cũng hơi ngọt, Diệp Huân Nhi uống một ngụm nước dùng, sau đó lại múc một viên chả cá, viên chả cá tròn trịa, trơn tru và dai, nhét vào miệng cô cảm thấy viên chả cá trong miệng cứ va vào nhau.

Diệp Huân Nhi cũng không ngờ viên chả cá lại có độ đàn hồi như vậy, cô vội cắn xuống, sau khi cắn xuống, đầy miệng ngọt ngào, còn có nước chảy ra, vừa nóng vừa tươi, khiến người ta không nuốt cũng không nhả được, chỉ có thể hơi há miệng, đợi một lúc rồi mới nuốt xuống.

Tiểu nhân ngư cũng ăn một viên, sợ đến mức lập tức che miệng lại, sợ nó nhảy ra: “Nó sẽ nhảy nhảy nhảy.”

“Em cắn chậm thôi, cẩn thận bỏng lưỡi.” 

Diệp Huân Nhi vội vàng nói với cô bé nhưng đã không kịp rồi, tiểu nhân ngư bị bỏng đến mức mắt mờ nước, như sắp khóc, cô bé tủi thân hít mũi: “Lưỡi bị nổ rồi.” 

“Há miệng ra chị xem.” Diệp Huân Nhi nhìn lưỡi của tiểu nhân ngư, có vẻ như bị bỏng đỏ, cô lấy một que kem nhỏ nhét vào miệng cô bé: “Ngậm trong miệng cho mát, tránh lát nữa bị phồng rộp.”

Tiểu nhân ngư vui vẻ liếm que kem, hóa ra bị nổ có thể ăn kem, thật tuyệt.

Diệp Huân Nhi đặt chả cá sang một bên, quay người dọn dẹp đồ ăn, sau đó ra ngoài rót thêm trà cho khách.

Hai người không có việc gì làm đứng ở cửa nhà hàng, cách lớp kính nhìn mưa lớn bên ngoài: “Phải làm sao bây giờ? Vẫn còn mưa.”

Tiểu nhân ngư đang ăn kem nghiêng đầu nhìn cô, rất nghiêm túc nói: “Chị không ra ngoài chơi.’’

“Chị không muốn ra ngoài chơi.” Diệp Huân Nhi nhìn cô bé không vui: “Khách không đến, chúng ta sẽ không bán được đồ, sẽ không kiếm được nhiều tiền.”

Tiểu nhân ngư hiểu ra: “Sau đó sẽ không mua được kẹo.”

Diệp Huân Nhi cười đáp một tiếng: “Đúng vậy.”

Nghĩ rằng bán một ngày chỉ có thể mua được vài viên kẹo, tiểu nhân ngư bắt đầu lo lắng, vừa thở dài vừa than thở, than thở xong thì nằm sấp trên cửa kính nhìn ra ngoài: “Ông trời ơi, đừng mưa nữa, không có tiền mua kẹo…”

Diệp Huân Nhi cười đưa tay xoa nắn khuôn mặt mềm mại của cô bé, giống như nhào bột vậy, xoa vài cái: “Sao em dễ thương thế?”

Bình Luận (0)
Comment