Tiểu nhân ngư bị xoa đến mức chu môi: “Em đáng yêu.”
Diệp Huân Nhi nói đúng: “Em có biết đáng yêu là gì không?”
Tiểu nhân ngư suy nghĩ một chút: “Là rất đẹp.”
Diệp Huân Nhi lại hỏi cô bé: “Em đẹp hay chị đẹp?”
Tiểu nhân ngư không chút do dự trả lời: “Em…”
Diệp Huân Nhi khẽ ồ một tiếng, nàng tiên cá nào cũng tự luyến như vậy sao?
“Ơ?” Tiểu nhân ngư chỉ vào đường phố bên ngoài: “Không mưa nữa.”
Diệp Huân Nhi ngạc nhiên nhìn bầu trời bên ngoài dân hửng nắng, chưa đầy một phút đã tạnh rồi? Ông trời nghe lời thế sao?
Tiểu nhân ngư liếm kem: “Có thể bán kiếm tiền rồi phải không?”
Diệp Huân Nhi ừ một tiếng, thật thông minh.
Bàn khách duy nhất thấy trời tạnh mưa cũng không ngồi nữa, Chu Chu đứng dậy đi đến trước mặt cô, không giấu sự hài lòng: “Chủ quán, hải sản cô làm thật sự quá ngon, tôi thích lắm, chỉ có điều nếu có nhiều loại hơn thì tốt.”
Diệp Huân Nhi nói: “Thật ngại quá, mỗi ngày số loại được giao đến không nhiêu, cũng không giống nhau nên chỉ có thể làm gì thì làm.”
“Tôi hiểu mà.” Chu Chu cười gật đầu: “Hôm khác tôi sẽ đến.”
“Đúng rồi, ở đây có chế độ thành viên không? Có thể đặt trước không?”
Diệp Huân Nhi lắc đầu, tạm thời cô chưa làm những việc này: “Tạm thời không có, hải sản không phải ngày nào cũng có, không có thì sẽ nghỉ luôn, sợ làm khách hàng đặt trước thất vọng nên tạm thời không nhận đặt trước.”
Chu Chu hỏi: “Vậy có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?”
“Nếu có thì chúng tôi sẽ đến.”
“Có một nhóm do thực khách lập, nếu không mở cửa tôi sẽ nói trước, nhưng cũng tạm thời không nhận đặt trước, không tiết lộ thực đơn mỗi ngày, có thể sau này sẽ cân nhắc.” Diệp Huân Nhi nói xong thì lấy điện thoại ra, trước đó mẹ Lạc Lạc đã kéo cô vào nhóm đó, nhường vị trí cho cô làm quản lý nhóm nhưng cô rất bận, cơ bản không xem nhóm này.
Chu Chu thấy vậy cũng không làm khó, dù sao cô ấy cũng có nhiều thời gian, muốn ăn thì đến là được: “Vậy chúng tôi đi trước.”
Vì trời mưa nên sau khi mấy người rời đi thì không có khách nào đến nữa, đến tối thì anh chàng Đống Đống lại đến, đến nơi lại trực tiếp xin lỗi: “Chủ quán, chúng tôi không nên quay lén, đáng lẽ phải xin ý kiến của cô trước.”
“Xin ý kiến cũng không cho các anh quay.” Vì thái độ của đối phương khá tốt nên Diệp Huân Nhi không giận: “Dù sao cũng cảm ơn anh đã đính chính, nhưng cửa hàng của tôi khá nhỏ, số lượng hải sản không nhiều, nhân viên cũng không đủ, hơn nữa nhà hàng riêng không thích hợp để quảng bá rộng rãi.”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Đống Đống dừng lại một chút: “Chủ quán, trước khi tôi ẩn đi thì có lẽ đã có rất nhiều người xem, có thể sẽ có người đến, nếu gây phiền phức cho cô, tôi sẽ về giải thích rõ ràng.”
“Sáng nay đã có người đến rồi.” Diệp Huân Nhi khá thích những vị khách như vậy, chỉ cần không phải như bà lão họ Mã hay một số cư dân mạng vô lý là được: ‘Dù sao thì đừng quay nữa là được.
Đống Đống gật đầu: “Cô không giận là được rồi, tôi sợ cô giận thì tôi không được ăn nữa.
Tối qua hắn ta ăn rất ngon, hôm nay còn muốn đến ăn thêm lần nữa.
Diệp Huân Nhi gật đầu, biết hắn ta vì muốn ăn hải sản nên mới xin lỗi nghiêm túc như vậy, không nói nhiều, chỉ theo quy định gọi món làm món, không nói thêm gì nữa.
Sau đó lại tiếp ba bàn khách, có những ông bà lão do Lưu nãi nãi giới thiệu đến, còn có cả bà mẹ mới sinh con chưa lâu, tóm lại đều là khách quen dẫn đến.