Cao Viễn thấy vậy, liều lĩnh nói: “Người đẹp, cô cũng cho tôi nếm thử một chút đi? Lúc nào tôi trả tiền cho cô một bữa.”
Chu Chu đương nhiên không đồng ý: “Tôi có quen anh sao?”
Cao Viễn tức đến nghiến răng nghiến lợi, ngày mai tôi nhất định sẽ đến sớm, có hàng ngon gì tôi cũng sẽ lấy trước, đến lúc đó cô phải đến cầu xin tôi!
Hắn nghiến răng nghiến lợi tưởng tượng đến cảnh người phụ nữ béo ú cầu xin mình, rồi cười một cách đê tiện.
Chu Chu quay đầu nhìn gã béo, vẻ mặt chán ghét như thể gã này bị bệnh, sau đó ngồi hẳn sang phía bên kia bàn ăn, cô ấy sợ gã thần kinh kia nhảy dựng lên đánh mình.
Diệp Huân Nhi nhìn xa xa, cười mím môi, sao lại cười vui vẻ thế nhỉ?
Cô lại nhìn những bàn khách khác, giúp mọi người thêm trà, thêm nước chấm, lại giúp gia đình Lưu nãi nãi thêm đồ ăn, sau đó lại có thêm hai bàn khách: “Hôm nay không phải cuối tuần, sao lại có nhiều khách thế?”
“Phố dân tộc bên kia có hoạt động, rất náo nhiệt, chắc là có nhiều người ra ngoài chơi.” Lưu nãi nãi nói: “Chiều nay cả nhà bà đều đến đó chơi, các cháu có đi không?”
Diệp Huân Nhi nói: “Lưu nãi nãi mọi người đi đi, cháu còn phải mở cửa hàng.”
Lưu nãi nãi gật đầu: “Được, nếu có gì hay bà sẽ về kể cho các cháu nghe.”
Diệp Huân Nhi gật đầu đáp ứng.
Đợi tiễn hết khách rời đi đã là hai giờ rưỡi chiều, bận hơn một tiếng so với bình thường, cô lau mồ hôi về sân sau xem tiểu nhân ngư vừa chạy vào, lúc vào phòng thì thấy tiểu nhân ngư nằm ngủ trên ghế sofa.
“Sao lại ngủ ở đây?” Diệp Huân Nhi đưa tay đỡ tiểu nhân ngư, phát hiện tôm tỏi trong tay cô bé toàn dính vào đệm ghế sofa, dầu mỡ trên đó thấm đẫm: “!!!”
“Diệp Tiểu Ngư con cá hư này, phải đánh đòn.” Diệp Huân Nhi miệng thì không vui nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay tiểu nhân ngư, cẩn thận lấy con tôm ra.
Tiểu nhân ngư ngủ mơ màng vô thức nắm chặt tay: “Đừng cướp.”
“Không cướp thì sao em không ăn hết?” Diệp Huân Nhi dùng sức kéo con tôm đã lột vỏ ra.
Tiểu nhân ngư giật mình tỉnh giấc, mơ màng nói: “Đừng cướp.”
“Lên giường ngủ.” Diệp Huân Nhi lau tay lau miệng cho cô bé, sau đó đặt cô bé lên giường, sau khi đặt xuống, cô bé lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Lúc này, Diệp Huân Nhi mới phát hiện quần áo của tiểu nhân ngư cũng dính đầy dầu mỡ: “Xong rồi, quần áo đều bị em làm bẩn mất.”
Cô nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay tiểu nhân ngư: “Ngủ đi, ngủ dậy chị sẽ đưa em đi mua quần áo.”
Buổi trưa tiếp đón bảy bàn khách, trong đó có vài bàn gọi thêm đồ ăn giữa chừng, hải sản buổi sáng chỉ còn lại một ít rong biển, một con cá mú, cùng vài con hải sâm và bào ngư.
Chỉ dựa vào cá mú, hải sâm và bào ngư thì không thể tiếp khách được, Diệp Huân Nhi quyết định nghỉ bán buổi tối.
Không cần bán hàng, cô không cần vội vàng dọn dẹp, trước tiên tự nấu cho mình một bát bún gạo hải sản cao cấp, dùng nước dùng bào ngư hải sản làm nước dùng, sau đó xếp những lát bào ngư và hải sâm thái mỏng lên trên bún, chất đầy một bát.
Bên ngoài thổi gió mát.
Diệp Huân Nhi bê một cái ghế đẩu ngồi trên bệ bếp bên cửa sổ bếp, đối diện với cây lê um tùm, ăn bún.
Bún trắng còn rất dai, Diệp Huân Nhi gắp lên thổi nhẹ rồi đưa vào miệng, sợi bún thấm đẫm nước dùng hải sản rất tươi nhưng lại không có mùi nồng che lấp đi vị thanh mát mềm mại vốn có của nó, rất vừa miệng, hương vị rất ngon.