(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 133

 Diệp Huân Nhi cúi đầu tiếp tục ăn bún, sau khi ăn xong thì dựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cây lê đung đưa theo gió, yên lặng ngồi gần nửa tiếng mới đứng dậy chậm rãi làm việc, sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì tiểu nhân ngư cũng tỉnh.

Cô bé chạy lon ton đến ôm chầm lấy Diệp Huân Nhi, giọng nói ngây thơ đáng yêu: “Em bắt được chị rồi.”

“Bắt chị làm gì.” Diệp Huân Nhi cầm quạt quạt gió: “Sao em lại ngủ gục trên ghế sofa thế? Còn làm tôm dính lên trên nữa.”

Tiểu nhân ngư cọ cọ vào cánh tay Diệp Huân Nhi, có chút xấu hổ nói: “Em chỉ đứng ở đó thôi, rồi ngủ thiếp đi mất, chắc là do con sâu ngủ bắt nạt em.”

“Em còn biết tìm lý do cho mình.” Diệp Huân Nhi đứng dậy đi lấy bún gạo hải sản cho tiểu nhân ngư nhưng chưa kịp đi thì bị tiểu nhân ngư kéo áo: “Sao vậy?”

“Lúc em ngủ có vẻ như nghe thấy chị nói chuyện.” Tiểu nhân ngư đầy mong đợi nhìn Diệp Huân Nhi: “Chị có nói là sẽ đưa em đi mua đồ đúng không?”

Diệp Huân Nhi kinh ngạc nhướng mày, cô bé ngủ rồi mà vẫn nghe thấy: “Không có, em nghe nhầm rồi.”

Tiểu nhân ngư trợn tròn mắt, Huân Nhi thế mà không thừa nhận: “Em, em nghe thấy rồi.”

Diệp Huân Nhi cố tình không thừa nhận: “Em nghe nhầm rồi.”

“Không có.” Tiểu nhân ngư vỗ vỗ tai mình, tai nói cho cô bé biết không nghe nhầm, cô bé tức giận nói: “Chị nói không giữ lời.”

“Nói không giữ lời thì mũi sẽ dài ra.”

Diệp Huân Nhi nhướng mày: “Ai nói với em nói không giữ lời thì mũi sẽ dài ra?

Tiểu nhân ngư chớp chớp mắt: “Người mập mập kia nói.”

“Người mập mập nào?”

“Người ăn cua lớn đó.”

“Cô ấy à.” Diệp Huân Nhi cẩn thận nhớ lại, hình như Chu Chu có nói câu tương tự, không ngờ qua lâu như vậy mà tiểu nhân ngư vẫn nhớ rõ: “Cô ấy lừa em đấy.”

“Không lừa em.” Tiểu nhân ngư nghiêm túc nhìn vào chiếc mũi thẳng tắp của Diệp Huân Nhi, hai tay ra hiệu: “Chị không đưa em đi thì mũi chị sẽ dài ra thế này.”

“Vậy thì thử xem.” Diệp Huân Nhi quay người đi lấy bún gạo hải sản cho cô bé ăn: “Trưa không ăn cơm chắc đói lắm rồi, ăn nhanh đi.”

Tiểu nhân ngư bưng bát bún, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Chị nói không giữ lời, chắc chắn sẽ dài ra, dài ra che mất mắt, không nhìn thấy đường…”

Diệp Huân Nhi bất lực nhìn đứa trẻ nói liên hồi: “Ăn cơm thì đừng nói chuyện.”

“Hừ hừ.” Tiểu nhân ngư lại nói thêm vài câu, sau đó bắt đầu an an tĩnh tĩnh ăn cơm, có lẽ cũng đói rồi.

Đợi cô bé ăn xong, Diệp Huân Nhi bảo cô bé đi ngâm đuôi, ngâm xong thì cũng gần năm giờ rưỡi, chậm rãi ăn xong bữa tối thì đã hơn sáu giờ: “Đi giày vào, chúng ta đi mua quần áo.”

Tiểu nhân ngư đang nằm trên ghế lập tức đứng phắt dậy, mắt sáng lấp lánh nhìn cô: “Đi ra ngoài?”

Diệp Huân Nhi ừ một tiếng: “Muốn đi không? Không muốn thì chị đi một mình.”

“Muốn.” Tiểu nhân ngư lập tức chạy đến nắm tay Diệp Huân Nhi, phấn khích đẩy cô ra ngoài: “Đi thôi.”

“Đợi chị lấy túi xách.” Diệp Huân Nhi sợ tiểu nhân ngư ra ngoài dẫm vào nước, vì vậy cô lấy một chiếc túi vải, tiện cho việc đựng cá.

Đóng cửa, Diệp Huân Nhi nắm tay cô bé đi dọc theo con hẻm ra ngoài, trên đường thỉnh thoảng gặp vài người ra ngoài tản bộ vào buổi chiều tối, càng đi ra ngoài càng đông người, đến khi đi đến khu phố thương mại, quảng trường đông đến mức không đi nổi.

Diệp Huân Nhi cúi xuống bế tiểu nhân ngư lên, tránh bị người khác đụng ngã.

Bình Luận (0)
Comment