“Được.” Tiểu nhân ngư cũng thích làm những việc vặt vãnh như thế này, cô bé chạy lon ton đến căn phòng nhỏ bên kia lối đi cửa sau, lấy ra mấy nhánh hành lá, sau khi lấy xong thì chạy vê nhà hàng: “Có phải cái này không?”
Diệp Huân Nhi gật đầu: “Phải.”
“Em lấy đúng rồi.” Tiểu nhân ngư quay người chạy vê bếp, để hành lá vào chậu rồi lại chạy ra căn phòng nhỏ, lấy cần tây: “Có phải cái này không.”
Diệp Huân Nhi: “Phải.”
“Còn cần gì nữa không?”
“Hành tây.” Diệp Huân Nhi sợ cô bé nhận nhầm khoai tây nên đã mô tả cẩn thận hình dáng bên ngoài của hành tây: “Là loại có bề mặt màu tím, lấy thêm hai củ.”
“Em thấy rồi.” Tiểu nhân ngư vội vàng quay người đi lấy hành tây, một tay cầm một củ hành tây lớn, sau đó nhảy tưng tưng chạy về bếp, đi đi lại lại hai lân, tổng cộng lấy bốn củ: “Đủ chưa?”
Đặt hành tây xuống, cô bé vui vẻ chạy đến chỗ con bạch tuộc lớn bên cạnh: Ta sẽ ăn mi ngay bây giờ.
Con bạch tuộc vung vẩy tám xúc tu lớn: Cậu có lịch sự không vậy?
“Ta sẽ ăn mi ngay bây giờ.” Tiểu nhân ngư nhìn Diệp Huân Nhi vẫn chưa dọn dẹp xong nhà hàng, chủ động cầm hành tây đến bồn rửa trong bồn rửa để rửa, rửa sạch là Diệp Huân Nhi có thể làm bạch tuộc ngay.
Cô bé đứng trên chiếc ghế đẩu nhỏ, kiễng chân trèo lên bàn, từ từ rửa, rửa một lúc thì cô bé phát hiện ra hành tây có thể bóc từng lớp, cô bé như phát hiện ra châu lục mới, tiếp tục bóc, bóc một lúc thì mắt bắt đầu khó chịu.
Diệp Huân Nhi đang dọn dẹp bên ngoài nghe thấy trong bếp đột nhiên im lặng, tự hỏi tiểu nhân ngư đang làm gì? Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng tiểu nhân ngư khóc.
“Tiểu Ngư, sao vậy?” Lần đầu tiên nghe thấy tiếng tiểu nhân ngư khóc, Diệp Huân Nhi hoảng hốt, vội vàng bỏ việc trên tay chạy vào bếp, vừa bước vào bếp, cô thấy mấy hạt trân châu màu hồng lăn đến chân mình.
Ngọc trai ở đâu ra? Diệp Huân Nhi cúi xuống nhặt viên ngọc trai màu hồng, viên ngọc trai cầm trên tay có cảm giác trơn nhẫn đầy đặn, còn có chút mát lạnh, sờ vào rất thoải mái, đúng lúc cô đang băn khoăn không biết ngọc trai ở đâu ra thì lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của tiểu nhân ngư.
Diệp Huân Nhi không còn tâm trí để suy nghĩ ngọc trai ở đâu ra, vội vàng chạy đến chỗ tiểu nhân ngư, Tiểu Ngư đến đây cũng gần một tuần rồi, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cô bé khóc: “Tiểu Ngư, sao vậy?”
Tiểu Ngư dụi mắt khóc dữ dội hơn: “Hu hu.”
“Sao vậy?” Diệp Huân Nhi kéo tay cô bé hỏi thăm tình hình, kết quả khoảnh khắc sau cô thấy nước mắt chảy ra từ hốc mắt Tiểu Ngư lập tức biến thành những viên ngọc trai màu hồng, từng viên từng viên rơi xuống.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Huân Nhi vô thức đưa tay ra đỡ, một viên, hai viên, ba viên, rất nhanh đã nhiều đến mức tay cô không đỡ được nữa, thấy có thêm ngọc trai rơi xuống đất, cô vô thức cầm một cái chậu sạch để hứng ngọc trai.
Tách tách——
Tiếng ngọc trai rơi vào chậu phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe, Diệp Huân Nhi vừa vui vừa đau lòng: “Tiểu Ngư, sao vậy? Sao lại khóc?”
Tiểu nhân ngư ngẩng đầu lên, khóc đến nỗi thở không ra hơi: “Đau-“
“Đau ở đâu?” Diệp Huân Nhi kiểm tra cơ thể Tiểu Ngư: “Có va vào đâu không?”
“Mắt…” Tiểu Ngư khóc nức nở, lại đưa tay lên sờ mắt, sờ xong cô bé khóc dữ dội hơn: “Đau quá đau quá.”
“Mắt làm sao vậy?” Diệp Huân Nhi muốn lại gần xem, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi hành tây, cô nhìn vào bồn rửa thấy toàn là hành tây thái lát, cô lại nhìn vào tay đang dụi mắt của cô bé, trên tay cô bé cũng có mùi hành tây nồng nặc.