“Thảo nào con lại kêu đau.” Diệp Huân Nhi đặt chậu vào bồn rửa, một tay khác bế Tiểu Ngư lên, sau đó xả nước rửa mắt cho cô bé: “Chị rửa mắt cho em.”
Rửa được vài lân, Diệp Huân Nhi hỏi cô bé: “Còn đau không?”
Tiểu nhân ngư khó chịu vẫn khóc: “Vẫn đau.”
“Rửa thêm lần nữa.” Diệp Huân Nhi lại giúp cô bé rửa thêm bốn năm lần, sau đó rút một tờ giấy thấm dầu lau mặt cho cô bé: “Đỡ hơn chưa?”
Tiểu nhân ngư vừa khóc vừa ừ một tiếng.
“Đừng dụi mắt bằng tay, như vậy sẽ không đau nữa.” Diệp Huân Nhi nhìn đôi mắt xanh biếc đỏ hoe của cô bé, trong đó còn có nhiều nước mắt trào ra: “Tiểu Ngư, chúng ta không khóc nữa được không?”
Tiểu nhân ngư hít mũi, rất cố gắng kiềm chế bản thân nhưng không có tác dụng gì: “Nhưng mà em nhịn không được.”
“Không sao, vậy thì khóc thêm một lúc nữa.” Diệp Huân Nhi lặng lẽ cầm chậu hứng nước mắt: “Em khóc vào đây, lát nữa không dễ nhặt.”
Tiểu nhân ngư ừ ừ hai tiếng, ôm chậu khóc thương tâm, dường như muốn khóc hết nỗi sợ hãi, hoảng sợ, nhớ nhà mấy ngày trước.
Diệp Huân Nhi nhìn mà đau cả lòng, cô chỉ là người quen biết vài ngày, nếu người nhà cô bé nhìn thấy cô bé khóc thương tâm như vậy, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
Lúc này, trong vùng biển tối tăm chưa được khám phá, một bóng người bơi qua dưới đàn cá đông đúc, tốc độ cực nhanh, chỉ lờ mờ nhìn thấy mái tóc dài đen như rong biển của anh theo sóng nước mà chuyển động.
Anh dường như cảm ứng được điều gì đó, đột nhiên dừng lại quay đầu lại, sóng biển cuồn cuộn, mái tóc dài che khuất dung nhan tuyệt đẹp của anh, chỉ để lộ đôi mắt sâu thẳm màu sương mù xanh nhìn chằm chằm về phía trước.
Tìm thấy rồi.
*
Tiểu nhân ngư đã ngừng khóc, chỉ ngồi trên đùi Diệp Huân Nhi, nằm trong lòng cô nức nở. Diệp Huân Nhi nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô bé, mang lại cho cô bé cảm giác an toàn, đợi đến khi cô bé muốn dừng lại nói chuyện thì mới lên tiếng.
Tiểu nhân ngư không phải là đứa trẻ hay khóc, cô bé nức nở một lúc rồi từ từ dừng lại, cô bé nhẹ nhàng xoa đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ: “Em xấu hổ quá.”
Diệp Huân Nhi ôm chặt cô bé: “Không xấu hổ, Tiểu Ngư là đứa bé tuyệt vời nhất.”
Tiểu nhân ngư hít mũi: “Nhưng mà em khóc rồi, không được khóc, không dũng cảm…”
“Sao lại thế? Em đã rất dũng cảm rồi, dũng cảm hơn nhiều bạn nhỏ khác.” Diệp Huân Nhi chỉ vào một đứa trẻ vừa đi ngang qua, đang khóc lóc theo sau người lớn: “Em nhìn bạn nhỏ kia kìa, lớn hơn em một hai tuổi, còn khóc suốt.”
Tiểu nhân ngư lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một bạn nhỏ khóc nhè: “Tại sao bạn ấy khóc?”
Diệp Huân Nhi bịa ra một lý do: “Có lẽ là vì không được ăn đồ ngon nên khóc.”
“Bạn ấy hay khóc quá.” Tiểu nhân ngư lập tức tìm lại được sự tự tin: “Em không được ăn đồ ngon cũng không khóc.”
“Cho nên là em đã rất tuyệt rồi.” Diệp Huân Nhi dừng lại một chút: “Hơn nữa, em khóc là vì mắt bị hành tây làm cay, không phải vì em muốn khóc, đúng không?”
Tiểu nhân ngư gật đầu lia lịa, vội vàng giải thích: “Không biết tại sao, mắt đau quá, em nhịn không được….
“Vì hành tây đó sẽ làm cay mắt, chị không cẩn thận bị cay cũng muốn khóc.” Diệp Huân Nhi nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của tiểu nhân ngư: “Chị không phải bảo em cầm ở đó sao? Sao con lại lột hết ra thế?”