“Bây giờ em có hai người, ăn nhiều một chút tốt cho sức khỏe.” Vương Vân ghen tị nhìn bụng Chu San, lại vô thức xoa bụng mình, tâm trạng rất phức tạp, nếu cô có thể có một đứa con thì tốt biết bao.
Đột nhiên, cô thấy bụng ấm ấm nhưng khi cố gắng cảm nhận thì lại không thấy gì nữa, Vương Vân giơ tay lên, có phải tay mình quá nóng không?
Chu San cũng khuyên Vương Vân: “Chị cũng ăn nhiều một chút, không đủ thì chúng ta gọi thêm.
“Chị đang ăn.” Vương Vân cầm đũa tiếp tục ăn.
Hai người theo nguyên tắc không lãng phí, dùng nước sốt của cá ba răng sốt chua ngọt để trộn cơm, sau khi ăn xong cả hai đều no căng bụng.
Lúc trả tiền, cả hai đều có chút ngượng ngùng nhưng Diệp Huân Nhi không nói gì thêm, lịch sự tiễn họ đi.
Tiên họ đi xong, những khách hàng khác cũng lần lượt rời đi, Diệp Huân Nhi tiễn mọi người đi rồi đóng cửa, hải sản hôm nay đã bán hất.
Diệp Huân Nhi dọn dẹp nhà hàng sạch sẽ rồi quay về sân sau, thấy tiểu nhân ngư đang năm trên ghế sofa xem phim hoạt hình: “Đói không? Muốn ăn gì?”
Tiểu nhân ngư lập tức ngồi dậy, vui vẻ nhìn cô: “Muốn ăn món ngon hôm qua.
“Hôm nay không ăn được không? Vậy hôm nay ăn rau nhé.” Buổi chiêu Diệp Huân Nhi vừa lấy từ nhà Lưu nãi nãi một ít dưa chuột, cà tím, mướp, v. v., có thể bổ sung nhiều vitamin.
Tiểu nhân ngư lập tức hỏi cô: “Tại sao không ăn vậy? Có phải không có tiền không?”
Diệp Huân Nhi không phủ nhận, thuận miệng nói: “Đúng vậy, không có tiền mà đi ăn sẽ bị đánh, em có sợ không?”
“Có tiền.” Tiểu nhân ngư đi giày rồi chạy đến kho, nhặt một củ hành tây: “Chị nói em khóc ra trân châu có thể đổi tiền, vậy bây giờ em khóc, khóc xong chị lấy trân châu đổi tiền mua đồ ăn ngon cho em.”
Diệp Huân Nhi nhìn củ hành tây trong tay cô bé: A, cô nàng tiên cá nhỏ này không dễ lừa rồi. Diệp Huân Nhi tuy rất thích dùng chậu hứng trân châu, rất thích nghe tiếng trân châu rơi vào chậu leng keng như tiếng tiền bạc đổ vào nhà nhưng không đến mức để tiểu nhân ngư bị hành hạ bởi hành tây thêm lần nữa.
Cô giật lấy củ hành tây trong tay cô bé ném vào túi: “Vừa rồi làm đồ ăn đã kiếm được tiền rồi, không cần em khóc trân châu.”
“Có tiên?” Tiểu nhân ngư nhíu mày nhìn Diệp Huân Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như bàn tay viết rõ “Chị lừa cá à”?
“Có tiền.” Diệp Huân Nhi cười trừ: “Nhà còn một ít bạch tuộc, chúng ta có thể làm thêm một bữa nữa, sau đó phải ăn nhiều rau, không thể suốt ngày ăn đồ chiên rán bên ngoài, nếu không sẽ không cao lớn được.”
Hải sản từ tủ lạnh khá tự nhiên, ăn nhiều tốt cho sức khỏe, nhưng đồ mua bên ngoài thì chưa chắc, vì sức khỏe của tiểu nhân ngư, vẫn nên ít ra ngoài ăn: “Chúng ta ở nhà ăn vài ngày, đến cuối tuần sau lại ra phố ăn, thế nào?”
“Đến lúc đó chúng ta không ăn tối, từ đầu phố đến cuối phố, ăn đến khi em no căng bụng, thế nào?”
Tiểu nhân ngư rất động lòng, giọng nói mềm mại: “Được thôi, được thôi.”
“Nói được thì phải giữ lời, không được lừa cá.” Diệp Huân Nhi giơ ngón út: ‘Móc nghéo..
Tiểu nhân ngư nghiêng đầu, chớp chớp mắt ngơ ngác: “Móc ngoéo?”
“Đúng vậy, móc nghéo rồi thì không được đổi ý, nếu không sẽ biến thành chó con.” Diệp Huân Nhi cười mị mị nhìn cô bé: “Vài ngày nay em không được làm âm ï đòi ra ngoài ăn.”
Tiểu nhân ngư gật đầu lia lịa, móc tay với Diệp Huân Nhi: “Em ngoan mà.”
“Biết cá nhỏ ngoan nhất rồi.” Diệp Huân Nhi cười đóng dấu với cô bé: “Nói không giữ lời là chó con.”
“Em mới không phải chó con.” Tiểu nhân ngư vui vẻ lắc đầu: “Em là cá nhỏ.”
“Đúng vậy, em là nàng tiên cá xinh đẹp.” Diệp Huân Nhi bế cô bé lên: “Đi nào, chúng ta đi nấu cơm tối.”
Buổi tối, Diệp Huân Nhi dùng phần bạch tuộc còn lại làm một đĩa bạch tuộc xào cay, kèm theo một nắm rau mùi, những chiếc giác hút tròn trên chân bạch tuộc trở nên thanh tú hơn nhiều, ngoài ra còn làm thêm cà tím xào tỏi chua ngọt, canh trứng rán dưa chuột.
Hai người ngồi dưới đèn ăn tối, tiểu nhân ngư ăn cơm rất ngon miệng, thỉnh thoảng lại khen ngon.
Diệp Huân Nhi nhìn cô bé không kén ăn, cô bé thấy món nào cũng lạ, thêm vào đó tay nghề của cô tốt, mỗi lần cô bé đều ăn rất nhiều.
Thấy cô bé ăn ngon lành, Diệp Huân Nhi cũng thấy ngon miệng, cô ăn một bát cơm lớn với thức ăn, ăn xong lại uống một bát canh trứng rán, thoải mái đánh một cái ợ, một ngày hoàn hảo!
Ăn no, hai người tắm rửa rồi đi ngủ, trước khi ngủ, Diệp Huân Nhi lại đặt bình thủy tinh trôi dạt vào tủ lạnh.
Cá nhỏ thông minh: “Nó lại không trôi đi.”
“Chị biết nhưng vẫn phải có thái độ.” Diệp Huân Nhi bế cô bé về phòng: “Em nói xem ngày mai tủ lạnh sẽ tặng loại hải sản gì?”
Tiểu nhân ngư trèo lên giường nằm xuống, sau đó bẻ ngón tay đếm những loại hải sản mình muốn ăn: “Muốn ăn con cua lớn hơn cả cái giường này, muốn ăn con sò lớn có thể làm giường, muốn ăn rong biển rộng hơn cả chăn…”
Diệp Huân Nhi năm xuống bên cạnh: “Đừng mơ nữa, làm gì có thứ to như vậy.
Tiểu nhân ngư quả quyết nói: “Có.”
Diệp Huân Nhi hỏi cô bé: “Em đã nhìn thấy?”
Tiểu nhân ngư lắc đầu, cô bé chưa nhìn thấy nhưng cô bé nghe anh trai nói.
“Chưa nhìn thấy mà nói bừa?” Diệp Huân Nhi đắp chăn cho cô bé: “Mau ngủ đi, sáng mai cùng nhau ra tủ lạnh bắt hải sản.”
Tiểu nhân ngư cười híp mắt đáp: “Phải bắt cua lớn, cá lớn.”
“Ừ, bắt một nàng tiên cá xinh đẹp to như em.” Diệp Huân Nhi qua loa đáp một tiếng, sau đó nhắm mắt nhẹ nhàng võ lưng cô bé: “Ngủ đi, ngủ đi.”
Ngoài cửa sổ, gió đêm se lạnh thổi mây đen đến, mặt trăng bị che khuất.
Diệp Huân Nhi dần chìm vào giấc ngủ, cô mơ thấy mình chìm vào một vùng biển đen tối sâu thẳm, một đám rong biển đen quấn chặt lấy cô, với tư cách là một đầu bếp, cô đưa tay ra định sờ thử xem thế nào, chưa kịp chạm vào thì đám rong biển đen lập tức tránh ra, ngay sau đó kéo cô xuống vực sâu.
Cô cố sức giãy khỏi sự quấn chặt của rong biển, cố gắng bơi lên nhưng biển quá sâu, cô bơi mãi không lên được, khi hơi thở cuối cùng trong lồng ngực cô sắp cạn kiệt thì đột nhiên một tiếng sấm lớn đánh thức cô.
Diệp Huân Nhi đầy mồ hôi ngồi dậy, hít thở từng ngụm không khí trong lành, giấc mơ vừa rồi quá chân thực, cứ như thể giây tiếp theo cô sẽ bị chết đuối, may mà tiếng sấm này đến kịp, nếu không thì cô có thể chết ngạt trong mơ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn tiểu nhân ngư đang ngủ rất ngon, nhẹ nhàng véo má cô bé: “Đều tại em, nếu không phải em nói rong biển trước khi ngủ thì chị cũng không mơ thấy rong biển kéo chị xuống nước.”
Tiểu nhân ngư lật người, quay lưng về phía Diệp Huân Nhi.
“Em còn không muốn nghe chị nói chuyện sao?” Diệp Huân Nhi nhẹ nhàng chọc vào đùi mũm mĩm của cô bé: “Hừ, vậy thì chị cũng không nói cho em biết em có vẻ béo hơn một chút.”