(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 154

 Diệp Huân Nhi nằm xuống, lắng nghe tiếng mưa rào bên ngoài cửa sổ rồi tiếp tục ngủ.

Sau đó không mơ thấy gì kỳ lạ nữa, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, thay quần áo rửa mặt xong thì đi thẳng vào bếp, vừa vào bếp đã nghe thấy tiếng ầm ầm trong tủ lạnh, giống như tiếng đuôi cá đập vào tủ lạnh.

Tiểu nhân ngư phấn khích chạy đến trước tủ lạnh, kiễng chân mở cửa tủ lạnh: “Có cá lớn.”

“Em nói trúng thật sao?” Diệp Huân Nhi đưa tay mở mạnh tủ lạnh, một con cá nhám mèo dài một mét hai lập tức bật ra, một cái đuôi đập vào trán cô không kịp đề phòng, đập cho cô đầu óc ong ong.

“Nó chạy mất rồi.” Tiểu nhân ngư thấy cá nhám mèo chạy dọc theo mặt đất ra sân ngoài bếp, vội vàng đuổi theo bắt đuôi cá: “Đừng chạy!”

Diệp Huân Nhi ôm trán đuổi theo: “Em chạy chậm thôi.”

“Nó sắp chạy mất rồi.” Tiểu nhân ngư đột nhiên lao tới, trực tiếp đè lên bụng của con cá nhám mèo nặng hơn ba mươi cân, nghiến răng nghiến lợi hét: Không được chạy!”

Cá nhám mèo dùng sức giãy ra, lại lao về phía trước, lập tức kéo tiểu nhân ngư ngã lăn ra, trực tiếp khiến cô bé ngã vào vũng nước bên cạnh và đôi chân của cô bé lập tức biến thành đuôi cá màu hồng.

Diệp Huân Nhi đi theo sau, ôm trán nhìn hai chiếc đuôi cá màu xanh lam và màu hồng đung đưa lên xuống, không hiểu sao lại thấy rất buồn cười: “Đã bảo em đừng chạy rồi mà, bây giờ thì hay rồi.”

“Hu hu, váy của em.” Tiểu nhân ngư tủi thân bĩu môi, vừa khóc vừa vỗ vào con cá nhám mèo lớn bên cạnh: “Đều tại mi, làm bẩn váy của ta, còn hại ta biến thành thế này.”

“Em không đuổi theo nó thì không được sao?” Diệp Huân Nhi đỡ nách tiểu nhân ngư, bế cô bé vào phòng tắm, xả nước rửa sạch bùn đất trên người cô bé, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi bế vào phòng: “Ở đây đợi biến về.”

Tiểu nhân ngư vẩy nước trên đuôi: “Không tắm à?”

Diệp Huân Nhi lau nước trên mặt: “Không tắm!” 

“Chị đã gọi điện thoại cho ông chủ mang đồ ăn sáng đến ngay.”

“Vậy không tắm nữa.” Tiểu nhân ngư võ tay: “Bảo ông ấy mang cái bánh bao nhiều nước đến.”

Diệp Huân Nhi: “Bánh bao hấp à?”

Tiểu nhân ngư gật đầu: “Còn cả cái màu xanh nữa.”

“Đó là bánh bao heo con.” Diệp Huân Nhi gọi điện thoại cho tiểu nhân ngư, gọi hai cái bánh bao hấp và một cái bánh bao heo con, còn mình thì gọi một phần quẩy và sữa đậu nành.

Gọi đồ ăn sáng xong, cô mặc tạp dề, đeo găng tay, bê con cá nhám mèo đang cố gắng chạy trốn vào một cái chậu nhựa rửa rau lớn trong bếp, chậu cũng không đựng vừa nó, lại sợ nó nhảy ra ngoài, đành phải tìm một cái thùng nhựa đen trùm lên đầu nó, không nhìn thấy thì không biết chạy đi đâu, chắc sẽ ngoan hơn nhiều.

Diệp Huân Nhi quay người tiếp tục xem tủ lạnh, hôm nay bên trong có rất nhiều tảo xanh, là loại cô chưa từng thấy trước đây, ngửi thấy rất thơm, chắc cũng là loại có thể ăn được.

Cô cho tảo biển trên mặt vào một cái rổ rửa rau, sau đó tiếp tục lật xuống, lật hai cái thì lật ra một số con ốc biển, sò điệp rất to, to hơn những con đã thấy trước đó, một con ốc biển nặng khoảng ba cân, sò điệp cũng nặng khoảng hai cân.

Diệp Huân Nhi tưởng rằng con sò điệp nặng một cân trước đó đã đủ lớn rồi, không ngờ còn có con lớn hơn, không biết sau này còn có con lớn hơn nữa không, cô cho những con ốc biển, sò điệp này vào một cái chậu riêng để riêng, sau đó tiếp tục lấy hải sản ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment