(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 155

 Cô lại vạch một số rong biển ra, sau đó lấy ra từ bên dưới hai con cua biển lớn nặng bốn cân, trước đó đã thấy cua hoàng đế nặng năm cân rồi, bây giờ nhìn thấy con cua biển lớn như vậy cũng không thấy lạ lắm.

Diệp Huân Nhi cho cua biển vào chậu, sau đó lại lấy ra khá nhiều tôm sú, con nào cũng rất to, mỗi con ít nhất cũng rộng bằng ba ngón tay, có thể thấy rất béo.

Ngoài tôm, cua, sò ra thì hôm nay món chính vẫn là cá, ngoài con cá nhám mèo đã tự nhảy ra ngoài, bên trong còn có mười con cá kim xỉ, thân và đuôi cá đều có màu vàng nhạt, màu sắc khá đẹp.

Diệp Huân Nhi cầm trên tay ước lượng, một con cá nặng khoảng hai cân, không lớn không nhỏ, vừa vặn để hấp.

Ngoài ra còn có bảy con cá hồng khoảng hai cân, thân màu hồng nhạt, bụng màu trắng, nhìn rất may mắn nên chúng còn được gọi là cá cát tường, cá hồng cát tường, trưa đến sẽ dùng những con cá hồng này làm một món ăn cầu may, bán đắt hơn một chút.

Sau đó cô lại lấy ra một con cá mú, con cá rất lớn, ước chừng cũng mười mấy cân, may là nó nằm dưới cùng, nếu nằm ở trên thì có thể đè chết hết cá kim xỉ, cá hồng của cô.

Lấy xong cá, Diệp Huân Nhi kéo ngăn dưới cùng đựng nước biển ra, định đổ nước biển vào bể nước để nuôi cá kim xỉ và cá hồng cho tiện thì đột nhiên phát hiện bên dưới có hai thứ màu đất, trông giống như đá.

Cô lắc lắc, phát hiện không hề nhúc nhích, ngược lại còn bám chặt vào ngăn, cô vội vàng nhìn lại, sau khi xem xét kỹ lưỡng thì phát hiện đó là hai con bào ngư khổng tước.

Vỏ bào ngư có những đường vân nổi hình xoắn ốc, trông giống như con công đang xòe đuôi, chỉ có điều màu sắc hơi xấu, màu xám xịt không đẹp chút nào, nếu may mắn có thể nhặt được một con bào ngư khổng tước màu xanh khác thì tốt.

Sau khi chê bai xong, cô đổ nước biển vào bể nước, sau đó thả cá kim xỉ và cá hồng vào, những con khác tạm thời để bên ngoài.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Huân Nhi bắt đầu viết thực đơn, viết xong thì bắt đầu gọi món, sau đó bắt đầu xử lý cá nhám mèo, hôm nay cô định làm một món canh viên cá nhám mèo, vì vậy cần phải làm viên cá trước.

Đầu tiên cô trải một lớp màng bọc thực phẩm trên sàn bếp, sau đó khó khăn lắm mới kéo được con cá nhám mèo lớn lên trên, sau đó lại lấy túi trùm lên người nó, cô dùng tay chân đè chặt thân cá nhám mèo, một tay khác cầm con dao dài.

Tiểu nhân ngư một tay cầm sữa đậu nành, một tay cầm bánh bao heo con đi vào bếp, cũng duỗi một chân ra dẫm lên đuôi cá nhám mèo, giọng nói mềm mại nói với cô: “Huân Nhi, em giúp chị nhé.”

Diệp Huân Nhi liếc nhìn cô bé: “Em tránh ra một chút, đừng để nó hất em ngã.”

Tiểu nhân ngư lắc đầu: “Không sao- Em cẩn thận một chút.”

“Được, em cẩn thận một chút.” Diệp Huân Nhi sắp xếp lại vị trí của con dao, sau đó nhân con cá nhám mèo không để ý, dùng sức chặt đứt cái đầu to của nó.

Con cá nhám mèo trước khi chết còn vùng vẫy một hồi, trực tiếp thoát khỏi sự khống chế của Diệp Huân Nhi, cũng đẩy tiểu nhân ngư ngã ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất: “Ái da.”

Diệp Huân Nhi vội vàng đè chặt con cá nhám mèo vẫn chưa chết hẳn, sau đó nhìn cô bé vẫn đang nắm chặt bánh bao và sữa đậu nành: “Không đau chứ?”

Bình Luận (0)
Comment