(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 156

 “Mông đau.” Tiểu nhân ngư tủi thân trừng mắt nhìn con cá nhám mèo: “Mi suýt làm ta mất bánh bao, cá xấu xa!”

Cá nhám mèo: Có bản lĩnh thì thử bị chặt đầu xem? Xem có đứng vững nổi không?

Tiểu nhân ngư không quan tâm nhiều như vậy, vịn vào ghế đẩu bên cạnh, nhếch mông bò dậy, sau đó chậm rãi đi vòng lại bên cạnh cá nhám mèo, cẩn thận dẫm lên đuôi nó vài cái, hung dữ hừ hừ với cá nhám mèo: “Ai bao làm ta ngã.”

Diệp Huân Nhi nhìn thấy hành động trả thù của cô bé, khóe miệng không nhịn được cong lên, sao lại đáng yêu như vậy?

Sau khi cá nhỏ trả thù xong, Diệp Huân Nhi bế cá nhám mèo đến bồn rửa cạnh cửa số rửa sạch, sau khi xử lý sạch nội tạng mới chuyển đến mặt bàn trống ở giữa, lau sạch nước trên bề mặt rồi trực tiếp cắt phần thích hợp nhất để chiên giòn.

Cắt xong thì chia thành từng miếng cá dày hai cm, tổng cộng chia được mười phần, dùng màng bọc thực phẩm bọc từng miếng lại rồi cho vào tủ lạnh bảo quản.

Sau đó loại bỏ xương cá, thịt cá và da cá còn lại, dùng thìa inox nạo hết thịt cá, cuối cùng thu được khoảng tám cân thịt cá.

“Là một công trình lớn.” Diệp Huân Nhi hoạt động cánh tay, sau đó tranh thủ rửa sạch đầu cá, xương cá, chiên vàng hai mặt rồi cho vào nồi đất lớn để hâm nước dùng, sau khi hầm xong, cô tiếp tục làm viên cá.

Đầu tiên cho một ít muối vào thịt cá, sau đó theo một hướng khuấy đều, sau đó nắm một cục, bóp chặt vào thành chậu, đập một lúc rồi cho thêm lòng trắng trứng vào tiếp tục khuấy, sau khi cho thêm hai lần thì cho thêm nước gừng hành vừa vắt vào tiếp tục đánh.

Thịt cá càng đánh càng mịn, đánh hơn một tiếng thì thịt cá đã trở thành cá nhuyễn mịn, màu sắc đều và trong suốt, nhìn là thấy một chậu cá nhuyễn ngon.

Đánh xong là có thể làm viên cá, Diệp Huân Nhi chuẩn bị sẵn một nồi nước lạnh, sau đó đeo găng tay bắt đầu nặn viên cá, mỗi viên đều nặn tròn vo, nhìn giống như làm bằng máy.

“Viên cá.” Tiểu nhân ngư vừa ăn kẹo vừa đến gần: “Lại ăn lẩu sao?”

“Muốn ăn lẩu không? Nếu tôi còn thừa nhiều thì chúng ta sẽ ăn.” Diệp Huân Nhi làm xong hết viên cá thì bắt đầu đun sôi, đun đến khi định hình thì vớt ra cho vào nước đá, như vậy sẽ dai hơn, bên ngoài trông cũng sẽ trắng trẻo và mịn màng hơn, thích hợp hơn để bán.

Làm xong viên cá, nước dùng xương cá của Diệp Huân Nhi cũng gân xong, nước dùng màu trắng sữa, hương thơm nồng nàn, ngửi thấy đã thấy ngon.

Cô không nhịn được múc một ít cho vào nồi sữa nhỏ, đun sôi rồi cho mười viên cá trắng nõn vào, đun đến khi nổi lên là có thể ra nồi.

Nước dùng cá và viên cá đều đã cho muối, không cần cho thêm gia vị, trực tiếp chia thành hai bát để lên chiếc bàn nhỏ mới bày ra dưới gốc cây lê.

Đêm qua vừa mới mưa, bây giờ vẫn còn rất mát mẻ, một người một cá ngồi một bên ăn viên cá, viên cá đánh tay rất mềm và dai, còn mềm hơn cả thạch, còn nhảy hơn cả kẹo nổ: “Có ngon không?”

“Ngon!” Tiểu nhân ngư cúi đầu ăn viên cá, không rảnh để ý đến Diệp Huân Nhi.

“Ăn từ từ thôi.” Diệp Huân Nhi nhìn thời gian, đã mười một giờ rồi, cô phải nhanh lên.

Ăn xong viên cá, Diệp Huân Nhi hồi phục hoàn toàn, trở về bếp bắt đầu xử lý các món ăn được giao vào buổi sáng, cắt xong thì gân mười một giờ rưỡi, cô đơn giản dọn dẹp một chút rồi mở cửa.

Bình Luận (0)
Comment