Vừa đi đến cửa thì thấy Cao Viễn và Chu Chu đang đứng trước cửa cãi nhau.
Cao Viễn tức giận nhìn Chu Chu vô lý: “Rõ ràng là tôi đến trước, tôi đứng ở đây trước.”
Chu Chu không chịu yếu thế đáp trả: “Tay tôi chạm vào trước, ai chạm vào trước thì đến trước.”
Cao Viễn chống nạnh: “Cô có biết lý lẽ không?”
Chu Chu cũng chống nạnh: “Sao tôi lại không biết lý lẽ, anh đứng bên cạnh thì ai biết anh làm gì? Tôi còn tưởng anh là người chào khách.”
Cao Viễn bật cười: “Cô bị mù à? Tôi là khách quen ở đây, cô mới giống người chào khách.”
“Cô mau buông tay ra, tôi đến trước, tôi phải vào trước.”
“Không nhường.” Chu Chu ưỡn ngực: “Anh có bản lĩnh thì bước qua người tôi mà vào.”
Cao Viễn muốn đưa tay đẩy thân hình to như núi của cô ấy ra nhưng sau khi do dự, hắn vẫn không đưa tay ra, chỉ nghiến răng nói: “Đàn ông không chấp đàn bà.”
Chu Chu đắc ý cười: “Cho anh chừa, ai bảo anh còn giành cá đuối của tôi.”
Cao Viễn cười lạnh: “Sao cô lại hẹp hòi thế?”
Chu Chu đáp trả: “Anh mới hẹp hòi, cả nhà anh đều hẹp hòi.”
Cao Viễn: “…”
Diệp Huân Nhi vội vàng mở cửa: “Bên ngoài trời nóng vào trong hạ hỏa đi?”
“Chủ quán, cô mở cửa rồi.” Cao Viễn vừa nói vừa xông vào nhà hàng nhưng chưa kịp xông vào thì đã bị Chu Chu kéo lại, sau đó cô ấy nhanh chóng chen vào, ngồi phịch xuống bàn ăn gần nhất: “Chủ quán, gọi món.”
Cao Viễn suýt bị hất ra ngoài thì ngây người, con bé mập này sức lớn thế?
Diệp Huân Nhi cũng ngây người: Đúng là một cô béo linh hoạt.
Tiểu nhân ngư bị một cơn gió thổi bay hết tóc che kín mặt, cô bé lặng lẽ vén tóc ra, giọng nói ngây thơ đáng yêu nói với Chu Chu: “Chị giỏi quá, chị biết tạo gió.. “
Chu Chu: 222
Cao Viễn phì cười: “Ha ha ha.”
Chu Chu trợn mắt nhìn hắn, cười cái gì mà cười.
Cao Viễn vui không nhịn được, vẫn là Tiểu Ngư biết nói chuyện.
Tiểu nhân ngư ngơ ngác nhìn Cao Viễn: “Anh cười cái gì vậy?”
Chu Chu: “Anh ta phát điên.”
Nói xong, cô ấy nhìn Diệp Huân Nhi: “Chủ quán, tôi đến trước, tôi có thể gọi món trước không?”
Diệp Huân Nhi gật đầu, lấy thực đơn đưa cho Chu Chu gọi món.
Khi Chu Chu gọi món, Cao Viễn liên tục nhìn xung quanh, hy vọng hôm nay chủ quán không có món gì đặc biệt, hy vọng con bé mập này đừng giành mất món hắn thích nhất, nếu không hắn nhất định sẽ bóp chết cô ấy.
Chu Chu phát hiện ra hành động nhỏ của Cao Viễn, cố ý đọc tên món ăn: ‘Các món ăn hôm nay khá phong phú, có:
Nộm rong biển/88
Tôm hấp trứng/188
Tôm sú xào cay/388
Ốc hương trộn tía tô/388
Sò điệp xào ớt chuông/388
Cá lóc nấu chua cay/488
Cá thu chiên/588
Canh cá thu viên/588
Cá kim chưng hấp/688
Hồng vận đương đầu/888
Cua gạch rang cay/2188
Bào ngư khổng tước Long Tỉnh/2388
“Chỉ nhìn tên thôi là tôi đã chảy nước miếng rồi.” Chu Chu chậc chậc vài tiếng: “Bào ngư khổng tước chỉ có một phần à? Vậy tôi lấy.”
Cao Viễn nghiến răng, cố gắng giả vờ không có chuyện gì, chỉ là bào ngư khổng tước thôi, không phải bào ngư sao băng, nhường cho con bé mập này cũng không sao.
“Cua gạch chỉ có hai phần.” Chu Chu hơi thất vọng nhưng cũng không còn cách nào khác, cô ấy cũng không thể bắt chủ quán không bán cho tên béo chết tiệt kia: “Chủ quán, lát nữa bạn tôi sẽ đến, gọi hết các món trên thực đơn.”
Diệp Huân Nhi gật đầu, quay người đi đến bên Cao Viễn: “Đây là thực đơn.”
Cao Viễn thậm chí không nhìn thực đơn, trực tiếp nói: “Đám người Lý Lâm cũng sẽ đến, tôi cũng muốn gọi hết.”