Diệp Huân Nhi nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, nước trong sân giống như dòng sông xiết, sóng lớn cuồn cuộn đổ vào rãnh nước.
Không biết có phải là ảo giác không, cô thấy mưa tối nay và mưa đêm trước khi tủ lạnh bắt đầu giao hải sản giống nhau, như thể trời bị thủng, nước mưa đổ như trút, như muốn nhấn chìm cả thành phố.
Cô nhớ rõ như vậy là vì tối hôm đó trước khi trời mưa, Diệp Huân Nhi mò mẫm vào tủ lạnh lấy đồ, kết quả vô tình bị đứt tay, sau đó cô ngồi bên cửa sổ bôi thuốc, sau đó cũng bị một tiếng sấm lớn làm cho giật mình.
“Sợ tiếng sấm này không?” Diệp Huân Nhi vừa lau tóc vừa hỏi tiểu nhân ngư.
“Không sợ.” Tiểu nhân ngư trả lời một cách giòn giã rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Chị có sợ không? Em bảo vệ chị.”
“Được, để Tiểu Ngư bảo vệ chị.” Diệp Huân Nhi sấy khô tóc xong thì định lên giường, vừa ngồi xuống mép giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở cửa sau.
Cô nhìn điện thoại, đã gân mười một giờ đêm.
Đêm hôm khuya khoắt, trời lại mưa to, ai sẽ đến gõ cửa?
Diệp Huân Nhi lắng nghe cẩn thận, hình như không nghe thấy ai gọi cô, cô nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không, đúng lúc cô định không quan tâm thì cửa sau lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Nửa đêm chạy đến gõ cửa là có chuyện gì?” Diệp Huân Nhi nhíu mày, đi giày, câm ô, bất chấp sấm chớp cẩn thận đi đến cửa sau: “Ai đấy?”
Diệp Huân Nhi cẩn thận mở cửa, nhìn qua khe cửa hé mở ra con hẻm tối om bên ngoài, bên ngoài không có ai. Đúng lúc cô bối rối, một tia chớp sáng rực lóe lên, cô tình cờ nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm màu xanh lam sương mù.
Bên ngoài sấm chớp đùng đùng.
Diệp Huân Nhi mượn ánh chớp sáng rực nhìn chủ nhân của đôi mắt xanh lam sương mù này, đó là một người đàn ông tóc dài mặc áo đen, anh ta không cầm ô, cứ thế đứng yên trong màn mưa, mặc cho mưa to làm ướt anh ta.
Một tia chớp khác lóe lên, vừa vặn chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt nhưng vô cùng lộng lẫy của anh ta.
Rất đẹp. Đẹp đến kinh tâm động phách.
Nhưng nửa đêm nhân lúc trời mưa to mà đến, Diệp Huân Nhi thấy rất kỳ lạ, trong đầu đột nhiên hiện lên một tiêu đề tin tức: Đêm khuya tĩnh lặng, mưa gió gào thét, phụ nữ sống một mình chết ngang hẻm.
Cô lập tức phản ứng đóng cửa lại nhưng cửa chưa kịp đóng thì đã bị một bàn tay tái nhợt thon dài chặn lại.
“22?” Sắc mặt Diệp Huân Nhi lập tức trở nên không tốt, không phải là kẻ giết người biến thái chứ?
Cô trực tiếp ném ô, hai tay và một chân chống ra ngoài đẩy nhưng cô dùng hết sức mà cửa vẫn không nhúc nhích, thậm chí cô còn bị đẩy lùi về phía sau.
Diệp Huân Nhi trong lòng hoảng sợ vô cùng: “Chúng ta không thù không oán, tha cho tôi đi, tôi chỉ là một người dân thường, trên có già dưới có trẻ, nghèo đến nỗi không mở nổi nồi, không có tiên để cướp của anh, anh mau đi đi, tôi đảm bảo sẽ không báo cảnh sát.”
Lăng Dư cau mày, nói một tiếng không phải một cách xa lạ: “Tôi tìm người.”
Tiếng mưa rất lớn, Diệp Huân Nhi không nghe rõ anh ta nói gì, chỉ vội vàng nói với anh ta: “Anh mau đi đi, xung quanh đây có rất nhiều người, ra ngoài nhìn thấy anh thì anh không chạy thoát được đâu.”
Trong nhà còn có một đứa trẻ nhỏ, Diệp Huân Nhi vì an toàn nên không nói những lời kích động đối phương, chỉ muốn dụ dỗ người này đi, như vậy tiểu nhân ngư sẽ an toàn.