(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 163

 Nào ngờ lời cô vừa dứt, giọng nói ngọt ngào của tiểu nhân ngư đã truyền ra từ bên trong: “Huân Nhi?”

Lăng Dư nghe thấy giọng nói quen thuộc của em gái, lập tức theo tiếng gọi nhìn vào bên trong.

Diệp Huân Nhi trong lòng khẽ chùng xuống, xong rồi.

Chẳng lẽ là một tên biến thái thích trẻ con?

Cô nghiến răng chống cửa: “Cảnh sát sẽ tuần tra gần đây, anh không đi thì tôi sẽ gọi.’’

Cô vừa buông lời đe dọa, vừa giơ một tay ra kéo viên gạch đè nắp thùng rác sau lưng, chuẩn bị đợi lát nữa sẽ giáng một đòn chí mạng vào tên biến thái này.

“Huân Nhi.’’ Tiểu nhân ngư cầm chiếc ô vịt vàng nhỏ của mình đi theo mái hiên đến: “Sao chị vẫn chưa về ngủ?”

Diệp Huân Nhi vội đến nỗi không phân biệt được mồ hôi hay nước mưa đang chảy trên trán: “Em ra làm gì!”

Tiểu nhân ngư ở trong nhà dường như ngửi thấy một chút hơi thở quen thuộc nhưng mưa như trút nước liên tục che lấp hơi thở bên ngoài, cô bé dường như lại không ngửi thấy rõ, thêm vào đó Diệp Huân Nhi vẫn không về, cô bé liền đi ra tìm.

Diệp Huân Nhi nghiến răng: “Nhanh vê phòng đi, gọi điện thoại cho Lưu nãi nãi.’’

Vừa lúc đó một tiếng sấm lớn nổ xuống, tiểu nhân ngư không nghe thấy gì cả, cô bé từ từ di chuyển đến mép mái hiên, thò đầu ra nhìn Diệp Huân Nhi ở cửa sau: “Chị nói gì cơ?”

“Chị bảo em về phòng.” Lực đẩy cửa bên ngoài ngày càng lớn, Diệp Huân Nhi có chút chống đỡ không nổi.

“A?” Tiểu nhân ngư nghi hoặc nhìn cánh cửa bị đẩy ra, có phải gió thổi nên không đóng được không? Cô bé ấm áp cầm ô đi đến bên cạnh Diệp Huân Nhi: “Em đến giúp chị.”

Cô bé vừa nói xong thì thấy Diệp Huân Nhi lùi về phía sau, cánh cửa cũng theo đó mà mở ra, cô bé tò mò nhìn đôi chân dài bên ngoài, ôi? Có người sao?

Tiểu nhân ngư ngẩng đầu lên nhưng chiếc ô che khuất tầm nhìn của cô bé, cô bé lại đáng yêu cầm ô ngửa ra sau, lúc này mới nhìn rõ người đứng bên ngoài là ai, đôi mắt xanh biếc của cô bé sáng lên, vui mừng gọi: “Anh trai?”

Diệp Huân Nhi câm một viên gạch giấu sau lưng chuẩn bị đập người: “22?”

Anh trai?

Mỹ nhân ngư?

Cũng không thấy đuôi cá đâu?

Không đúng.

Tiểu nhân ngư lại có anh trai sao?

Giây tiếp theo, cô thấy tiểu nhân ngư nhào tới ôm lấy người đàn ông đẹp trai lộng lẫy này, thân mật gọi: “Anh trai.”

“Ừ.’’ Lăng Dư cúi người một tay bế bổng cô em gái thất lạc đã tìm lại được, khóe miệng mím chặt hơi thả lỏng một chút.

Quả thực là mỹ nhân ngư.

Diệp Huân Nhi xấu hổ ném viên gạch trong tay đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lăng Dư ngước đôi mắt hẹp dài tinh xảo nhìn viên gạch lăn hai vòng trên mặt đất, lại nhìn cô gái gan dạ trước mặt.

Diệp Huân Nhi bị nhìn đến mức chột dạ, đưa chân đá viên gạch ra, ngượng ngùng ho khan hai tiếng: “Viên gạch đè thùng rác sao lại rơi xuống rồi.”

Lăng Dư nhẹ nhàng ừ một tiếng, cũng không biết là tin hay không.

Dù sao thì trong lúc nhất thời, bâu không khí có chút tế nhị, ngượng ngùng đến chết đi được!

Tiểu nhân ngư còn nhỏ, không cảm thấy gì cả, chỉ đắm chìm trong niêm vui khi gặp được anh trai, liên tục gọi anh trai: “Sao anh lại ở đây? Có phải đến tìm em không?”

Lăng Dư nhìn cô em gái trắng trẻo mềm mại, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Tiểu nhân ngư ôm chiếc ô vịt vàng cười ngây ngô: “He he.”

Cô bé chớp mắt, lại nghĩ đến một vấn đề: “Vậy sao anh lại đến từ bên ngoài, sao không chui ra từ trong tủ lạnh?”

Bình Luận (0)
Comment