Khi cách nhau mười cm, Lăng Dư mở đôi mắt sâu thăm màu xanh lam, ánh mắt sắc bén đầy vẻ đề phòng.
Diệp Huân Nhi bị anh dọa sợ, cảm thấy nếu mình không dừng lại kịp thời thì chắc chắn sẽ bị bẻ gãy tay: “Anh có bị sốt không? Tôi giúp anh tìm thuốc hạ sốt.”
“Không cần.” Giọng Lăng Dư hơi khàn, chống tay ngồi dậy, tóc tai bù xù rũ xuống xung quanh, sắc mặt rất tái nhợt nhưng không hề ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp này, ngược lại còn thêm vài phần vẻ đẹp bệnh tật.
Tiểu nhân ngư tiến lên sờ đầu anh trai, lại giống như một thiên thần nhỏ ôm lấy anh trai: “Anh trai bị bệnh rồi, phải ngoan thì mới khỏi nhanh được.”
Bỗng nhiên bị ôm, Lăng Dư sửng sốt, anh chưa bao giờ biết em gái mình lại có thể thơm mềm và dính người như vậy, trước đây cô bé luôn trốn sau lưng mình, lén lút nhìn mình không dám đến gần, chưa đầy mười ngày không chỉ béo lên mà còn to gan hơn.
Nhưng không hề đáng ghét chút nào.
Lăng Dư cong môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Anh trai, có phải anh đi tìm em nên mới bị thương không?” Tiểu Ngư buồn bã hít mũi: “Em sẽ đưa hết bánh bao hấp cho anh trai ăn, anh trai sẽ nhanh khỏi thôi.”
Mặc dù không biết cụ thể anh đến đây như thế nào nhưng Diệp Huân Nhi đoán chắc là rất khó khăn, cô thở dài trong lòng: “Tôi sẽ gọi thêm vài phần đồ ăn sáng nữa.”
Diệp Huân Nhi lấy điện thoại ra, lặng lẽ đặt thêm vài hộp đồ ăn sáng, sau đó lại đến hiệu thuốc 24 giờ mua băng gạc và thuốc, ngoài ra còn nhờ người mua hộ hai bộ quần áo nam ở trung tâm thương mại.
Đồ ăn sáng và thuốc được giao đến rất nhanh.
Diệp Huân Nhi đưa thuốc cho Lăng Dư, để anh tự xịt thuốc đơn giản, tránh bị nhiễm trùng. Dặn dò rõ ràng về thuốc xong, cô lấy hết đồ ăn sáng ra, bày hết lên một chiếc bàn nhỏ đặt dưới gốc cây lê, đợi Lăng Dư xử lý xong vết thương rồi ra ăn cùng.
“Hôm nay nhiều lắm lắm.” Tiểu nhân ngư kẹp bánh bao hấp ngon dạy anh trai cách ăn: “Hút một cái rồi ăn phần thịt và vỏ bên trong, siêu ngon.”
Lăng Dư không học được dáng vẻ của cô bé, ăn rất chậm, cũng ăn rất lịch sự tao nhã.
Tiểu nhân ngư ăn xong một cái, chu cái miệng đầy dầu mỡ lại gần hỏi: “Anh trai, có ngon không?”
Lăng Dư gật đầu: “Không tệ.”
“Còn nhiều đồ ăn ngon nữa.” Tiểu nhân ngư đến gần tai anh trai thì thâm: “Chúng ta cứ ở đây mãi, để Cửu Cửu đưa chúng ta đi ăn đồ ngon.”
Diệp Huân Nhi khẽ ho một tiếng, cô còn ở đây, đánh chủ ý vào ví tiền của cô thì không hay lắm.
Tiểu nhân ngư bị bắt quả tang thì xấu hổ cười: “Suyt.”
Suỵt cái gì.
Cô nghe thấy hết rồi.
Diệp Huân Nhi cười lắc đầu, sau đó đứng dậy vào bếp mở hộp mù tủ lạnh, hôm nay tủ lạnh vẫn đầy ắp các loại hải sản như thường lệ.
Hôm nay trong tủ lạnh có ngao, ốc hương, tôm nhỏ, cá đù vàng, ngoài ra còn có tôm ngọt và sò điệp Bắc Cực rất to và rất quý, bên trong còn có nhiều con cá ngân châu nặng hai cân.
Cá ngân châu và cá kim châu có hương vị rất khác nhau, cũng tươi ngon hơn, giá cũng đắt hơn rất nhiều.
Ngoài cá ngân châu ra, bên trong còn có nhiều cá chuồn và một con cá mú đỏ nặng năm cân, ngoài ra còn có một con cá hồng đầu màu sắc sặc sỡ, nặng khoảng mười mấy cân, lại có thể nấu được một nồi lớn.
Ngoài ra còn có sáu con tôm hùm lớn nặng khoảng bốn cân, hiện đang đánh nhau trong bể nước! Diệp Huân Nhi vội vàng chuyển hết chúng vào bể nước, tránh làm hại các loại hải sản khác.