“Oa, nhiều quá.” Tiểu nhân ngư ăn xong bánh bao thịt kéo anh trai đi vào, chỉ vào tủ lạnh nói với anh trai: “Anh trai xem, cái tủ lạnh này có lợi hại không!”
“Nó hút nhiều cá, cua đến đây, còn hút cả em đến đây nữa.” Tiểu nhân ngư nghiêng đầu nhìn anh trai: “Nhưng anh trai lợi hại hơn, nó không hút được anh.”
Lăng Dư nhìn vào chiếc tủ lạnh trước mặt, hóa ra cái xoáy nước nhỏ đó thông đến đây, anh nói: “Xoáy nước rất nhỏ.”
Diệp Huân Nhi nghe vậy, đột nhiên tò mò nhìn Lăng Dư: “Anh trai của Tiểu Ngư, anh biết tại sao Tiểu Ngư lại bị tủ lạnh hút đến đây không?”
Lăng Dư gật đầu: “Có một xoáy nước rất nhỏ.”
Tiểu nhân ngư gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, em ra ngoài ăn tảo ngọt thì bị hút vào, sau đó không ra được nữa, sợ lắm, anh trai cũng không đến tìm em.”
“Đã đi tìm em.” Giọng Lăng Dư rất nhẹ nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm đến em gái: “Xoáy nước đó đã biến mất, tìm rất lâu, đến khi em khóc mới biết em ở đâu.
“Em khóc rồi.” Tiểu nhân ngư xấu hổ vùi đầu vào chân dài của anh trai: “Em không cố ý khóc.”
Diệp Huân Nhi đoán là do tiểu nhân ngư khóc nên mỹ nhân ngư mới cảm ứng được, mối liên hệ huyết thống giữa người cá thật kỳ diệu: “Anh trai của Tiểu Ngư, tại sao anh lại không đến đây từ tủ lạnh?”
“Xoáy nước biến mất rất nhanh, đã nghĩ ra cách khác.” Lăng Dư không nói rõ nhưng Diệp Huân Nhi nghĩ đến vết thương trên người anh, hẳn là rất khó khăn mới đến được đây.
Diệp Huân Nhi nói: “Trước đây đã thử đưa Tiểu Ngư về nhưng không thành công, cũng đã thử gửi thông tin liên lạc nhưng đều không được.”
Lăng Dư biết: “Ở đây không được, phải về biển.”
“Về sao?” Tiểu nhân ngư đang lén liếm kẹo dẻo ngẩng đầu nhìn anh trai: “Chúng ta về nhà sao?”
“Chui từ tủ lạnh về sao?”
“Nhưng chúng em đều đã thử rồi, chỉ có nước mới chảy qua được, em không về được.” Ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, tiểu nhân ngư rất không muốn rời đi: “Ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, chúng ta ở đây thôi.”
Lăng Dư nhìn cô em gái tham ăn không muốn rời đi, có thể tưởng tượng ra cảnh trước đây mọi người trong gia tộc đi khắp nơi tìm cô bé, còn cô bé thì vui vẻ ăn đủ loại hải sản.
Diệp Huân Nhi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lăng Dư, nói với tiểu nhân ngư: “Anh trai em hiện tại vẫn chưa hồi phục, đợi hồi phục rồi hãy nói những chuyện này cũng không muộn..
Tiểu nhân ngư đầy mong đợi nhìn anh trai: ‘Có được không?”
Lăng Dư gật đầu, cho dù anh không bị thương thì cũng không thể về ngay được, tộc nhân đã tốn rất nhiều công sức để đưa anh đến đây, tạm thời không thể mở lại thông đạo.
“Vậy thì em sẽ ở đây với anh trai, ngày nào cũng có bánh bao ngon.” Tiểu nhân ngư nói xong còn không quên để Diệp Huân Nhi phụ họa: “Đúng không?”
Diệp Huân Nhi ừ một tiếng, hết tiền thì cô sẽ đi mua một xe hành tây về để hai anh em Tiểu Ngư bóc.
Cô mỉm cười nói với Lăng Dư: “Anh trai Tiểu Ngư, anh…”
Lăng Dư nhẹ giọng nói: “Tôi tên là Lăng Dư.
Diệp Huân Nhi cười gật đầu, thầm ghi nhớ cái tên này: “Anh cứ yên tâm ở đây dưỡng thương, có gì cần thì cứ nói với tôi.”
Lăng Dư gật đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn: “Làm phiền rồi.”
“Không sao.” Diệp Huân Nhi thấy Lăng Dư hình như cũng không hiểu lắm về quy tắc của thế giới này, cứ để hai người cá ra ngoài như vậy, lỡ bị bắt vào phòng thí nghiệm thì xong đời. Cô tạm thời giữ họ lại, vừa để bảo vệ họ, vừa để bảo vệ nguồn hàng tủ lạnh của mình: “Anh vào nhà nghỉ ngơi trước đi, lát nữa quần áo đưa đến tôi sẽ bảo Tiểu Ngư đưa vào phòng cho anh.”