(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 44

Cô tưởng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, kết quả vừa đặt điện thoại xuống, Diệp Huân Nhi đã phát hiện có ba người câm điện thoại ở ngoài cửa hàng chụp ảnh, còn không ngừng chỉ trỏ.

“Đây chính là nhà hàng trên mạng, một phần trứng chưng cũng phải 188 đồng.”

“Tên nhà hàng là Huân Nhi, nhìn từ bên ngoài thì phong cách cổ kính, đúng là rất có hương vị nhưng đây cũng không phải là lý do để một đĩa trứng chưng bán 188 đồng, chúng ta chụp ảnh thật đẹp, lát nữa phỏng vấn thêm một số người khác, biết đâu lại kiếm được chút nhiệt độ, chỉ cần nổi tiếng tăng được người theo đõi là chúng ta có thể kiếm tiền.” Vài người sau khi xem video vào buổi trưa đã đi xe đến, sợ bỏ lỡ lúc đang hot.

Diệp Huân Nhi trong nhà hàng nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài, thấy mấy người này bị bệnh não, cô đeo khẩu trang đi ra: “Con hẻm này khá hẹp, xin đừng dừng lại ở đây, đừng ảnh hưởng đến người khác đi qua.”

Mấy người kiếm nhiệt độ quay video không chịu đi: “Con hẻm này là nhà cô sao? Tại sao chúng tôi không được đứng ở đây?”

“Đúng vậy, chúng tôi lại không chặn cửa nhà cô, tại sao không được đứng ở đây? Cô có phải quản hơi rộng không?”

Diệp Huân Nhi hít sâu một hơi, hơi muốn đánh người: “Phạm vi hai mét bên ngoài nhà hàng thuộc phạm vi nhà hàng, xin lùi lại một chút, ngoài ra xin đừng quay đến nhà hàng cũng như khách hàng ra vào, cảm ơn.”

“Tại sao chúng tôi không được quay? Cô có quyền gì ngăn cản chúng tôi?”

“Nơi đây của cô lại không có người, căn bản không bán được, chúng tôi quay thì sao?”

“Quên mất, ở đây cô bán giá trên trời, làm sao có người ăn được? Một buổi tối có lẽ cũng không bán được mấy bàn đâu nhỉ?”

“Loại chủ quán đen tối như cô cũng sợ bị quay chụp sao? Hôm nay chúng tôi sẽ thay trời hành đạo, vạch trần sự bất công của xã hội.”

“… Diệp Huân Nhi cảm thấy mình gặp phải mấy đứa trẻ trâu kỳ quái rồi: “Các anh rảnh rỗi lắm sao? Không có việc làm à?”

“Đừng tưởng rằng kéo quan hệ với chúng tôi là chúng tôi sẽ không vạch trân cô.’ Một người trong số họ cầm điện thoại hướng về phía đường phố: “Bây giờ là bốn giờ rưỡi chiêu, xem tối nay có bao nhiêu đứa ngốc đến đây ăn.”

Diệp Huân Nhi nhìn vẻ mặt “cô làm gì được tôi.” của đối phương, nhất thời không nói nên lời: ˆ…

Thật là hết nói nổi!

Bên ngoài quá nóng, Diệp Huân Nhi không dây dưa với họ ở đây nữa, quay người trở về nhà hàng, đợi một lúc thì thấy họ vẫn chưa đi, đã làm tôi buồn nôn thì tôi cũng không khách sáo.

Diệp Huân Nhi quay về bếp, lấy hết mực, cá đuối, bạch tuộc trong thùng đá ra xử lý sạch sẽ, sau đó thêm gia vị, muối, gia vị ướp vào.

Sau đó liên lạc với Lưu nãi nãi và mẹ Lạc Lạc: “Cháu dùng mực làm chút đồ ăn vặt, khoảng năm giờ rưỡi thì dẫn các cháu nhỏ trong nhà đến ăn.”

Thông báo xong, Diệp Huân Nhi từ cửa sau đi đến siêu thị mua một gói xiên tre, lại mua thêm một số dụng cụ, về đến nhà thì xiên hết mực đã ướp, sau đó lại xào một ít nước sốt cay nêm gia vị.

Chuẩn bị xong xuôi, Diệp Huân Nhi bê giá làm teppanyaki trong nhà ra, rửa sạch rồi bê ra ngoài nhà hàng.

(teppanyaki: phong cách nấu nướng thức ăn bằng việc dùng một vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu, bắt nguồn từ thời Thế chiến II. Từ teppanyaki là kết hợp giữa teppan, một miếng sắt mà dùng để nấu các món, và yaki, nghĩa là nướng, xào và chiên)

Bình Luận (0)
Comment