Để tiết kiệm tiền, cô trực tiếp liên hệ với nhà cung cấp quen biết khi còn đi làm, có thể mua giá gốc một số bộ bàn dài màu gỗ tự nhiên và chỉ cần trả trước một phần tiền đặt cọc, trả nốt phần còn lại sau cũng không sao.
Sau khi thương lượng xong, đối phương gửi cho cô mấy chục bức ảnh bàn ăn phong cách gỗ tự nhiên để cô lựa chọn, cô vừa lựa chọn cẩn thận vừa cân nhắc đến phong cách sắp xếp đồ vật tương ứng với từng loại bàn ăn.
Sau khi chọn xong, cô trực tiếp liên hệ với nhà cung cấp để giao bàn ăn, ngoài ra còn đặt trước bộ đồ ăn cùng phong cách, tất cả đều là hàng có sẵn, ngày mai có thể giao đến.
Sau khi đặt hàng xong, buổi trưa Diệp Huân Nhi bất chấp cái nóng đi đến chợ bán đèn, lựa chọn đèn trang trí và đồ trang trí tường theo phong cách cổ.
Vì không có tiền để trang trí nên cô cố gắng trang trí bằng đồ vật. Sau khi chọn xong, cô lại vội vã chạy đến khu trồng cây xanh ngoại thành để mua một vài chậu cây xanh lớn, tổng chi phí kiểm soát trong vòng ba nghìn đồng.
Tất cả những món đồ này đều dựa trên kiến thức thiết kế của cô, đồng thời cũng tiết kiệm tiền mua từng thứ một, tiên cứ thế trôi đi, Diệp Huân Nhi mang trên mình món nợ nên vẫn đau lòng không thôi.
Đợi về đến nhà đã là chiều tối, Diệp Huân Nhi tùy tiện nấu một bát canh mướp ngồi dưới gốc cây lê từ từ ăn, cô nhấp từng ngụm canh, uống được vài ngụm thì thấy không ngọt thanh như mọi khi, cũng không thơm như hải sản ăn mấy hôm nay, không biết có phải là ảo giác không.
Ăn xong canh mướp, trời đã dần tối, trên bầu trời là mấy ngôi sao lấp lánh, gió mát thổi hiu hiu, cành cây bị gió thổi xào xạc.
Diệp Huân Nhi hóng mát một lúc rồi về phòng tắm rửa, sớm năm lên giường, ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, việc đầu tiên Diệp Huân Nhi làm sau khi ngủ dậy là chạy vào bếp kiểm tra tủ lạnh, mở ra thì thấy trên ngăn tủ có một số con trai xanh, sò điệp to bằng nắm tay, ngoài ra còn có một số con ốc biển, bê mặt những con ốc biển này có những mảng hình vuông màu nâu đỏ, từng vòng một xoắn ốc trên vỏ.
“Thì ra là ốc hương.” Diệp Huân Nhi kinh ngạc, những con ốc hương này rất to, một con ước chừng gần một cân, hình dáng cũng rất đẹp, nếu bày bán ở chợ hải sản thì thuộc loại hàng hiếm cao cấp.
“Thật may.” Theo như Diệp Huân Nhi biết thì loại ốc này rất đắt, đôi khi ốc tươi đánh bắt ngoài tự nhiên có thể bán được vài chục đồng một con, to như thế này thì còn đắt hơn.
Diệp Huân Nhi vui mừng không thôi, đưa tay nắm lấy ốc hương, từng con một bẻ ra rồi thả vào chậu, còn phấn khích hơn cả đi bắt hải sản ở biển, cô hét lên như một kẻ tham tiền: “Phát tài rồi!”
Đợi bẻ xong hết, Diệp Huân Nhi đếm lại, ốc hương mười lăm con, trai xanh và sò điệp mỗi loại hai ba chục con, ngoài ra còn một ít ngao hoa, tất cả hải sản cộng lại được khoảng ba mươi cân.
“Anh bạn quá đỉnh!” Diệp Huân Nhi hài lòng vỗ vỗ vào tủ lạnh: “Làm tốt lắm, lần sau tiếp tục cố gắng.”
Tủ lạnh: “…”
Hôm nay số lượng khá nhiều nhưng vẫn chưa mở cửa bán, phải nghĩ cách bảo quản, trong nhà không có bể nuôi hải sản chuyên dụng, Diệp Huân Nhi chỉ có thể cho ốc hương, trai xanh và sò điệp vào ngăn lạnh của tủ lạnh để bảo quản ở nhiệt độ thấp, ngoài ra còn cho thêm một ít nước muối vào, có thể tạm thời đánh lừa những sinh vật nhỏ dễ thương tươi ngon này.