(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 96

 “Diệp Tiểu Ngư?” Lưu nãi nãi sửng sốt, họ Diệp sao?

“Huân Nhi, đây là con của người thân của cháu sao?”

Diệp Huân Nhi không ngờ tiểu nhân ngư lại nhớ kỹ lời cô dặn dò, còn học được cách tự giới thiệu, vốn định giấu tiểu nhân ngư đi nhưng bây giờ không được rồi, cô cân nhắc rồi nói: “Cô bé là con của một người họ hàng xa của cháu, nhà không còn ai, tạm thời gửi đến đây.”

“Không còn ai?” Lưu nãi nãi lập tức tưởng tượng ra một thân thế còn thảm hơn cả Diệp Huân Nhi, đại khái là sinh con với người nước ngoài, kết quả người nước ngoài bỏ đi, để lại hai mẹ con nương tựa vào nhau, bây giờ xảy ra chuyện nên buộc phải gửi đến chỗ Diệp Huân Nhi.

Bà thương cảm nhìn tiểu nhân ngư vẻ mặt ngơ ngác, thấy cô bé thật đáng thương, bà lục túi quần áo, lấy ra một gói bánh quy nhỏ đưa cho tiểu nhân ngư: “Tiểu Ngư ăn bánh quy.”

Tiểu nhân ngư nhận lấy bánh quy, mềm mại nói một tiếng cảm ơn.

“Thật ngoan.” Lưu nãi nãi thở dài, nhỏ tuổi như vậy mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy: “Sau này cô bé sẽ ở cùng cháu sao?”

Diệp Huân Nhi gật đầu: “Tạm thời là vậy, xem người nhà khác của cô bé có đến tìm không.”

“Cũng được, có thể làm bạn với cháu, nhà cửa cũng sẽ náo nhiệt hơn một chút.” Lưu nãi nãi nói xong lại thấy không ổn: “Nhưng cháu là một cô gái chưa kết hôn, biết chăm sóc trẻ con không? Nếu lỡ truyền ra ngoài thì có vẻ không hay.”

“Lưu nãi nãi yên tâm, Tiểu Ngư rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất bớt lo.” Còn truyền tin đồn gì thì Diệp Huân Nhi cũng không quan tâm lắm.

Hơn nữa, sân nhà cô ở cuối ngõ, các cửa hàng bên cạnh và đối diện đều đã đóng cửa, bình thường không có ai ra vào, mấy ông chủ cửa hàng vẫn còn mở cửa ở phía trước rất lắm mồm, bình thường cũng ít qua lại, mấy nhà hàng xóm ở ngõ sau cũng phần lớn đi qua cửa chính bên kia, chỉ cân không cố tình đến tận cửa thì rất khó phát hiện nhà cô có thêm một đứa trẻ, cho dù phát hiện thì cũng không sao, nhà nào chẳng có vài người họ hàng xa?

Tiểu nhân ngư hoàn toàn không hiểu nỗi lo lắng của bà lão này, giống như một chú chuột đồng, cô bé sột soạt ăn bánh quy, chỉ là ăn vào thấy hơi khô cổ, cô bé quay đầu nhìn chai sữa trong tay Diệp Huân Nhi: “Muốn uống cái này.”

“Vào nhà rồi uống.” Diệp Huân Nhi mở cửa vào sân trước, sau đó mở một chai đưa cho cô bé, tiểu nhân ngư nhận lấy sữa rồi ngồi xuống ghế dài dưới mái hiên, an tính mà uống.

“Thực sự rất bớt lo.” Lưu nãi nãi nhìn tiểu nhân ngư không khóc không ầm ï, thấy cũng khá tốt: “Có gì không hiểu có thể hỏi bà, bà đã chăm sóc rất nhiều trẻ con, cái gì cũng biết.”

Diệp Huân Nhi cười đáp một tiếng được nhưng không dám thực sự nhờ Lưu nãi nãi giúp đỡ, lỡ để lộ đuôi cá làm bà ấy sợ thì phải làm sao?

Lưu nãi nãi còn có việc, trò chuyện vài câu rồi rời đi, sau khi bà ấy đi, tiểu nhân ngư liên gãi hai chân, khó chịu dậm chân: “Khó chịu.”

“Khó chịu?” Diệp Huân Nhi đặt điện thoại xuống, quay người nhìn đôi chân trắng nõn của cô bé, da hơi khô, sau trưa hôm qua tiểu nhân ngư đã không ngâm nước, khiến đôi chân khô khốc, có dấu hiệu mất nước nhẹ.

“Sẽ ngâm nước cho em ngay.” Diệp Huân Nhi vội vàng mở chậu tắm nhựa gấp gọn mua từ siêu thị, rửa sạch rồi bắt đầu đổ nước, chậu nhựa rất lớn, dài hai mét rộng một mét, đủ để tiểu nhân ngư thỏa thích bơi lội.

Bình Luận (0)
Comment