Tiểu nhân ngư chui thẳng vào nước, chiếc đuôi cá xinh đẹp khẽ đung đưa, chớp mắt đã từ đầu này bơi sang đầu kia, bơi qua bơi lại chưa đến hai giây.
Diệp Huân Nhi chỉ thấy hoa mắt, tiểu nhân ngư đã chui ra khỏi mặt nước trước mặt, tóc ướt đẫm dính vào mặt, nước nhỏ tí tách: “Em bơi nhanh thật.”
Tiểu nhân ngư vịn vào chậu, giọng nói ngây thơ đáng yêu: “Anh trai mới là người bơi nhanh nhất.”
“Sao em dễ thương thế?” Diệp Huân Nhi không kìm được lấy điện thoại chụp một bức ảnh: “Người cá đều đẹp như em sao?”
Tiểu nhân ngư nghiêng đầu nhìn ống kính, tự luyến ngẩng đầu lên: “Em đẹp.”
“Thực sự rất đẹp.” Diệp Huân Nhi giơ tay nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của cô bé: “Một cô bé xinh đẹp như vậy mà bị lạc, người nhà không lo lắng sao?”
Tiểu nhân ngư nhẹ nhàng vặn vẹo đuôi cá, nhắc nhở Diệp Huân Nhi nhanh đi làm tôm hùm phô mai nướng: “Ăn tôm hùm.”
Diệp Huân Nhi vừa buồn cười vừa bất lực: “Ước chừng người nhà đều lo sốt vó rồi, kết quả em lại chỉ biết nhớ đến ăn.”
Tiểu nhân ngư gật đầu nghiêm trang: “Ngon.”
“Hy vọng người nhà em nhanh chóng tìm đến.” Nếu ở lại lâu dài thì Diệp Huân Nhi còn phải làm hộ khẩu cho cô bé, đưa đi học, nghĩ đến sau này còn phải đưa cô bé làm bài tập, học thêm, cô đau cả đầu.
Tiểu nhân ngư không có những nỗi lo này, cô bé vặn vẹo đuôi cá, quay người chui vào nước, tiếp tục khoe chiếc đuôi cá xinh đẹp phản chiếu ánh sáng màu hồng dưới ánh nắng.
Diệp Huân Nhi thấy tiểu nhân ngư chơi vui vẻ, cũng không vội bế cô bé ra, cô tự đi vào bếp chuẩn bị thức ăn, hôm nay hải sản nhiều và đủ, cô định làm một nồi cơm hải sản lớn.
Làm cơm hải sản cần có ngao, tôm, mực, ngoài ra còn phải chuẩn bị đùi gà, hành tây, cà chua, ớt chuông, hạt ngô, nấm, hương thảo, bơ, bột nghệ, v. v.
Cơm hải sản cần phải om trước, vì vậy mười giờ rưỡi cô bắt đầu làm, trước tiên cắt một ít bơ cho vào nồi, đun chảy rồi cho hành tây băm nhỏ vào, xào thơm rồi đổ hải sản đã chuẩn bị vào, xào đến năm phần chín thì có thể ra nồi.
Nếu là hải sản thông thường thì có thể cho một ít rượu vang trắng, khử tanh và tăng thêm hương vị nhưng hải sản tủ lạnh tặng đều rất tươi ngon, Diệp Huân Nhi trực tiếp bỏ qua bước này.
Sau đó xào gạo thơm đã ngâm, đợi ngấm bơ chuyển sang màu trong suốt thì cho đùi gà, ớt chuông, nấm, hải sản vào xào, sau đó cho một ít bột nghệ vào, như vậy cơm sẽ có màu đẹp vàng ươm trông rất ngon miệng.
Ngoài ra còn cho thêm gia vị và nước dùng gà đã chuẩn bị trước, đun nhỏ lửa om đến khi chín là được.
Một nồi này của cô đủ cho mười hai mười ba bàn khách gọi món, thời gian om sẽ hơi lâu, cô cẩn thận canh lửa, tránh om khét.
Mùi bơ rất nồng, từ từ bay ra ngoài.
Tiểu nhân ngư đang chơi trong chậu nhựa ngửi thấy mùi thơm thì không chịu ở yên nữa, cô bé bám vào tay vịn, cố sức trèo ra ngoài, dùng đuôi cá bật ra ngoài, phát ra tiếng bốp bốp, đau đến mức cô bé phải bặm môi: “Đau quá.”
Nghe thấy tiếng động, Diệp Huân Nhi vội vàng chạy ra, thấy cô bé dùng đuôi cá đứng một cách khó khăn, vừa khóc vừa bám vào khung cửa: “Sao em lại nhảy ra ngoài?”
“Thơm.” Tiểu nhân ngư tủi thân nhìn về phía bếp.
“Sao em lại ham ăn thế?” Diệp Huân Nhi bế tiểu nhân ngư ướt sũng lên, nhìn đuôi của tiểu nhân ngư, xác nhận không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm: -Đuôi có đau không?”