“Đau đau.” Tiểu nhân ngư lắc đuôi, vô cùng tủi thân.
“Còn biết đau à?” Diệp Huân Nhi nhẹ nhàng lau đuôi cho cô bé: “Muốn ra ngoài thì cứ gọi chị, làm đuôi bị thương thì em khóc đấy.”
Tiểu nhân ngư chớp mắt, giọng nói ngây thơ: “Em không khóc.”
Nói xong, cô bé nắm chặt tay, tự động viên mình: “Không được khóc, phải dũng cảm.”
Diệp Huân Nhi cũng phát hiện ra rằng tiểu nhân ngư đến đây chưa bao giờ khóc, có lẽ là vì ở nhà không được phép khóc? Cô nhẹ nhàng võ lưng tiểu nhân ngư: “Không sao, trẻ con muốn khóc thì cứ khóc, không cần phải nhịn.”
“Không được khóc.” Tiểu nhân ngư nằm trên vai cô, nhẹ nhàng cọ vào Diệp Huân Nhi: “Huân Nhi, em không khóc.”
Diệp Huân Nhi không để ý đến lời cô bé nói, chỉ nghe thấy cô bé gọi mình: “Phải gọi là chị.”
Tiểu nhân ngư lại nhẹ nhàng cọ cọ, mềm mại gọi một tiếng: “Huân Nhi?”
Giọng nói vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, vừa như gọi chị vừa như gọi Huân Nhi.
“Thôi được, em muốn gọi thế nào cũng được.” Diệp Huân Nhi cúi xuống mặc váy cho tiểu nhân ngư, bế cô bé ngôi lên ghế đẩu, sau đó múc cho cô bé một bát cơm hải sản thơm ngon: ‘Ăn đi.”
“Cảm ơn chị-” Tiểu nhân ngư bưng bát cơm hải sản, hít mũi thật mạnh: “Thích cái này, thơm quá thơm quá.”
“Biết là em thích mà.” Diệp Huân Nhi đặt thìa vào bát: “Ăn từ từ nhé.”
“Vâng.” Tiểu nhân ngư bưng bát cơm hải sản thơm phức, ăn ngấu nghiến, cả khuôn mặt như chôn vào bát.
Diệp Huân Nhi nhẹ nhàng nhắc nhở: ‘Ăn từ từ thôi, trong nồi còn nhiều lắm.”
“Vâng ạ.’ Tiểu nhân ngư ngẩng mặt lên, đây mặt là hạt cơm, vui vẻ cười tít mắt.
“Nhìn em kìa.” Diệp Huân Nhi vừa buồn cười vừa bất lực, sao lại ăn thành mèo hoa thế này? Tiểu nhân ngư chớp mắt, ngây thơ y nha một tiếng, rồi tiếp tục ăn cơm hải sản.
Cô bé may mắn được ăn hải sản thơm phức, còn những người đi ngang qua thì không may mắn như vậy, họ ngửi thấy mùi thơm thì đều nuốt nước bọt: “Mùi gì thế, thơm quá.”
“Hình như là mùi bơ, có người làm bánh ngọt phải không?”
“Đây không phải tiệm bánh ngọt, là nhà hàng hải sản.” Người đi đường từng bị mực nướng hành hạ hít một hơi: “Ước chừng là làm hải sản bơ gì đó.”
-Thèm quát”
“Hay là chúng ta đừng ăn mì nữa, đi thử hải sản đó xem?”
“Quá đắt.”
“Một tháng ăn một lần vẫn được.” Người đi đường đã bị mùi bơ thơm nồng này làm cho thèm thuồng, hôm nay không ăn chắc chắn sẽ không ngủ được: “Đi thôi, đi thử xem.”
“Được, thỉnh thoảng xa xỉ một chút cũng được.”
Chủ quán quán mì nghe vậy lập tức xị mặt, nặng nề ném cái rổ vớt mì xuống: “Vừa đắt vừa khó ăn, nhất quyết muốn làm kẻ ngu, đúng là có bệnh.”
“Mấy ngày nay có không ít người đến đó, cứ thế này thì sớm muộn gì cô ta cũng cướp hết khách của chúng ta.” Vợ ông chủ quán cũng rất không hài lòng, nếu ba vị khách kia không đi, họ có thể bán được hơn ba mươi đồng.
Chủ quán quán mì không vui nhìn về phía cuối ngõ thêm vài lần, sau đó quay sang hỏi vợ: “Hôm kia mấy người đó để lại số điện thoại còn không?”
Vợ ông ta chỉ về phía sân sau: “Hình như ở trên sổ ghi chép, anh muốn làm gì?
“Em đừng hỏi nhiều.” Chủ quán quán mì quay người đi tìm sổ ghi chép của quán mì.
Mười một giờ rưỡi.
Diệp Huân Nhi đúng giờ mở cửa hàng.
Cô vừa mở cửa, ba người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ô lập tức đi vào: “Chủ quán, ông mở cửa rồi à, chúng tôi đợi lâu lắm rồi.”