[Dịch] Người Người Tâng Bốc Vườn Nông Sản Của Tôi

Chương 106

Phan Hằng vừa đặt hộp cơm lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh thì nghe thấy tiếng Phó Vân Trạch.

“Tìm được rồi à?”

Phó Vân Trạch tắt màn hình, ánh mắt hơi ngước lên, cứ như có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào người anh, nhẹ nhàng nhưng cũng mang lại áp lực vô cùng lớn cho người đối diện.

“Thật xin lỗi tổng giám đốc Phó, tôi vẫn chưa tìm được.”

Phan Hằng vô thức đứng thẳng người và nuốt một ngụm nước bọt.

“Ừm.”

Phó Vân Trạch thả người dựa vào lưng ghế, hàng mi dài buông xuống, anh đưa tay xoa xoa lông mày.

“Bỏ đi, không cần tìm nữa.”

Cái gì cũng phải tính đến hiệu suất, lâu ngày không có kết quả thì cũng không cần phải tiếp tục nữa.

Huống chi anh hiểu được sự khó khăn của công việc này, ở một mức độ nào đó thì nó thực sự hơi bất khả thi.

Nhưng mà… dòng suy nghĩ của Phó Vân Trạch dần dần trôi xa, mùi thơm của cỏ cây như vẫn còn đang đọng lại nơi đầu mũi anh, làn hương đã bay vào trong xe với sức sống vô tận, khiến cho cơn đau đầu của anh đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong chốc lát, giống như một giấc mơ vậy.

Và rồi khi thức giấc, chỉ còn lại sự trống rỗng.

Phan Hằng đáp: “…Vâng.”

Anh ấy không quá lo lắng về tiền thưởng của mình.

Nếu công ty có thể thành công và dẫn đầu ngành khoa học kỹ thuật tương lai, thì vấn đề lương thưởng hoàn toàn không cần phải băn khoăn, hơn nữa tổng giám đốc Phó sẽ không bao giờ thất hứa.

Nhưng không biết vì sao, anh ấy cảm thấy khi Phó Vân Trạch rũ mắt, vẻ mặt có chút cô đơn, cả người tỏa ra một loại cảm giác mệt mỏi chán chường khó tả.

Điều này càng khiến Phan Hằng quyết tâm phải đi đến địa điểm du lịch kia hơn.

Trong giờ nghỉ trưa, Phan Hằng đã tìm kiếm các điểm tham quan ở thành phố W, và nhìn thấy một nơi khá nổi tiếng dạo gần đây – “Hoa Gian Tập”.

Chính là ở đây.

Anh ấy nhanh chóng đặt vé và chuẩn bị tới đó để tìm kiếm cảm hứng.

***

Chủ Nhật, 9 giờ sáng.

Phan Hằng lái Mercedes-Benz E-Class đi đến và phải mất gần 20 phút mới tìm được chỗ đậu xe.

Nơi này phải nói là đông khủng khiếp.

Nhìn thấy du khách đông như vậy, Phan Hằng có hơi hối hận.

Nhưng đến thì đã đến rồi, anh ấy đành vào xem thử một chút, dù sao cũng đã rất lâu rồi mới có dịp ra ngoài thư giãn, có lẽ ngắm nhìn những khung cảnh đẹp đẽ sẽ khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn chăng.

Hôm nay trời rất đẹp, thời tiết tương đối mát mẻ nhờ cơn mưa mấy ngày trước.

Phan Hằng mặc một bộ đồ rộng rãi thoải mái, chân đi giày thể thao màu xám thay cho đôi giày da sáng bóng hằng ngày, thoạt nhìn trông trẻ ra vài tuổi, hoàn toàn không hề giống một người đã gần 30.

Cửa vào công viên có 4 cổng, anh ấy xếp hàng tầm 2-3 phút là đến lượt, khá nhanh.

Phong cảnh bên trong rất đẹp, những bông hoa súng lặng lẽ vươn lên khỏi mặt nước, nở rộ vô cùng rực rỡ.

Chẳng qua Phan Hằng đã vào Nam ra Bắc nhiều lần, cũng từng được chiêm ngưỡng vô số cảnh đẹp ở nhiều nơi trong nước, hơn nữa anh ấy sinh ra và lớn lên ở thành phố W, thế nên có rất ít cảnh đẹp có thể khiến Phan Hằng cảm thấy kinh diễm.

Không khí trong lành, mùi hương của đất xen lẫn hương thơm thoang thoảng của cỏ cây, mang đến cảm giác thật dễ chịu.

Có lẽ dạo gần đây đã phải ngửi quá nhiều mùi nước hoa nên hiện tại Phan Hằng khá nhạy cảm với các loại mùi hương.

Mà những mùi hương nguyên bản này đã khiến anh ấy trở nên thư thái hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment