Trạm cuối cùng là vườn cây cổ thụ.
Sau khi tưới nước xong, Trịnh Thiển bèn bước lên thang, phun dung dịch dinh dưỡng thực vật lên những cây Bạch Quả đang ra trái để thúc đẩy quả phát triển; đồng thời giúp cây Tùng La Hán loại bỏ những quả tùng còn sót lại từ năm ngoái, rũ bỏ đi những lá tùng đã khô héo…
Sau đó mới đến cây Bàn Đào già nua kia.
Trải qua hơn 400 năm gió táp mưa sa, bề mặt thân cây khắc sâu những vết thăng trầm, bên trong thì rỗng tuếch, dù đã được tưới dung dịch dinh dưỡng một khoảng thời gian dài nhưng vỏ cây vẫn khô và nhăn nheo, những cành gãy được đỡ bằng các giá đỡ nhân tạo, chẳng qua một nửa trong số chúng đã trụi lủi và gần như chết héo đến nơi.
Mà những chiếc lá trên các cành khác lại xanh tươi hơn rất nhiều, nếu bỏ qua những phương diện khác, thì thực sự có thể cảm nhận được một chút sức sống tỏa ra từ cây cổ thụ này.
Trịnh Thiển nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cây Bàn Đào, ba giây sau, trong nút bịt tai vang lên một giọng nói như thể tức đến hộc máu, còn sặc mùi tư tưởng phong kiến.
Cây Bào Đào: “Đồ ngốc này, tưới nước lại còn tưới dư 5 ml nước, định khiến ông đây chết đuối hay gì? Mau tới đây xới đất giúp ông đây đi.”
Nghe thấy giọng nói này, Trịnh Thiển không khỏi ngây ngẩn cả người.
Cô vốn tưởng rằng nó sẽ là một ông già kén chọn, nhưng cô không ngờ là lại trẻ như vậy, thậm chí giọng nói còn có phần thanh thúy, đồng thời còn mang theo vẻ ngạo mạn, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Thấy đối phương thờ ơ, giọng điệu của cây Bàn Đào dần trở nên cáu kỉnh:
“Đang nói cô đó, thất thần ở đấy làm gì, nhanh đến đây! Đừng để tiểu gia đây nói lại lần thứ hai, không là tôi sẽ cho cô biết tay, hừ hừ.”
Trịnh Thiển: “…”
Thôi bỏ đi.
Trịnh Thiển mặt không chút biểu tình: “… Ghê gớm.”
Trịnh Thiển mặt không chút biểu tình: “… Ghê gớm.”
Sau đó, cô bèn lấy dụng cụ và đi tới xới đất.
Từ khi được tưới dung dịch dinh dưỡng, bộ rễ khô già đến mức biến thành màu đen của cây Bàn Đào đã chịu kích thích như được trải qua ‘mùa xuân thứ hai’, những rễ già đã rụng đi, mà rễ mới thì mọc ra từng tấc từng tấc một, đang cố gắng đâm sâu vào khoảng đất rộng hơn.
Nhưng khối đất xung quanh chưa được xử lý, không những cứng mà còn có rất nhiều đá, rễ cây ‘yếu ớt’ của cây Bàn Đào hoàn toàn không vươn ra được, khiến nó tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi Trịnh Thiển giúp ‘vị tiểu gia’ này xới đất xong, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vì thế lập tức đi tìm một chỗ râm mát, dựa vào hàng rào nghỉ ngơi.
Đôi chân thẳng của cô hơi khom lại, đôi giày vải lấm đất nhẹ nhàng giẫm lên những tảng đá nhô cao, khuôn mặt như ngọc phủ một lớp mồ hôi mỏng, khiến cô càng thêm rạng rỡ và không tì vết.
Bởi vì nhắm hai mắt nên hàng mi dày đan chéo vào nhau, rất dài, giống như cánh bướm phấp phới.
Đợi đến khi hơi thở dần dần bình tĩnh lại, Trịnh Thiển nhìn cây Bàn Đào trước mặt, lại một lần nữa nghe được giọng nói kiêu căng của thiếu niên:
“Khụ… Cô làm không tồi, sau này tôi sẽ cho phép cô được hầu hạ tiểu gia đây.”
Giọng điệu thế nhưng lại có chút ngại ngùng, giống như một con mèo quý tộc đang được người ta chải vuốt lông.
Chẳng qua Trịnh Thiển nhìn vỏ cây khô héo nhăn nheo trước mặt, lập tức không chút dấu vết rời tầm mắt đi.
Cô rũ mắt đứng dậy, phủi đi những vết bụi bám ở trên quần áo.
Thực ra thì… cũng không cần phải làm vậy.