[Dịch] Người Người Tâng Bốc Vườn Nông Sản Của Tôi

Chương 53

Công việc trồng cây trước đó đã khiến cho hai người Vương Hồng Niên vô cùng mệt mỏi, sau khi nghỉ ngơi vài ngày, bây giờ quay lại vườn bách thảo, nhìn thấy nhà ấm trồng hoa thủy tinh đột nhiên xuất hiện, bọn họ không khỏi sợ ngây người.

Lần trước đến đây, nơi này chỉ là một khu vườn ngoài trời với những bức tường loang lổ, nói là vườn cây cảnh, nhưng thực ra lại khá hoang tàn.

Mới hai ngày trôi qua, làm, làm sao lại có sự thay đổi lớn như vậy?

Vương Hồng Niên và Lưu Xuân Linh trợn tròn hai mắt, đứng sững ở đó một lúc, không khỏi hoài nghi về ký ức của bản thân.

“Anh Vương, hình như trước đây không có thứ này đâu nhỉ?”

“Không.. Không có đâu.”

Vương Hồng Niên nói với vẻ hoang mang, còn lắc đầu một cách khẳng định.

Một nhà ấm trồng hoa thủy tinh lớn và tinh xảo như vậy, bên trong còn đầy đủ tiện nghi, cây cảnh và cách bố trí mười phần phù hợp, nhìn không giống như là mới xây xong.

‘Loại vật liệu này kỳ lạ thật đấy, nó trong suốt như thủy tinh. Chắc là được làm từ thủy tinh cao cấp chăng? Như vậy thì giá thành sẽ cao đến mức nào chứ?’

Lưu Xuân Linh thầm nghĩ ở trong lòng.

Đúng lúc này Trịnh Thiển cũng đang ở bên trong.

Cô đang tỉa lá của các cây sen đá đã lớn, xếp chúng thành vòng tròn rồi phun dung dịch dinh dưỡng lên chung quanh phiến lá.

Nghe thấy tiếng động, Trịnh Thiển bèn vội vàng bước ra ngoài.

Sáng sớm sau cơn mưa, một người thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu xanh bước ra từ trong “lâu đài thủy tinh” ngập tràn sương mù.

Dáng người cô cao gầy , bước chân nhẹ nhàng, váy thiết kế cổ chữ V để lộ ra chiếc cổ thiên nga thon thả và xương quai xanh duyên dáng, mái tóc dài sẫm màu giống như nhuốm một ít sương sớm, tươi mát lịch sự tao nhã, xứng với ngũ quan tinh xảo cổ điển, trông không khác gì một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Làm cho hai người nhìn đến ngây người.

Trịnh Thiển nhìn bọn họ rồi giải thích:

“Từ tháng trước cháu đã tìm người để thiết kế nhà ấm trồng hoa thủy tinh này. Mấy ngày trước ông chủ gọi điện tới, nói đã chuẩn bị xong vật liệu, có thể tới lắp đặt luôn.”

“Lúc đó có rất nhiều người ở đây, sau khi lắp đặt xong còn tiện tay giúp cháu chuyển mấy chậu cây vào. Trông cũng không tệ lắm nhỉ?”

“Đương nhiên, đương nhiên rồi.”

“Rất đẹp luôn ấy, dì chưa từng thấy nhà ấm trồng hoa thủy tinh nào đẹp đến vậy.”

Nhìn thấy hai người đã chấp nhận lời giải thích này, Trịnh Thiển mới thở phào nhẹ nhõm một hơi:

“Vậy thì tốt rồi.”

“À đúng rồi, chú Vương, dì Lưu à, sắp tới chúng ta sẽ khai trương vườn bách thảo này.”

Nghĩ tới nhiệm vụ mới mà hệ thống giao, vẻ mặt của cô trở nên có chút nghiêm trọng:

“Mấy ngày tới, mấy cây mới được chuyển đến phải được cắt tỉa càng sớm càng tốt, cỏ dại và lá rụng cũng phải dọn sạch. Hai ngày nữa bảng hiệu giới thiệu vườn bách thảo sẽ được gửi tới, chúng ta cùng nhau xem xem có chỗ nào sai sót hay không ạ. Ngoài ra, cháu thấy cần phải tuyển thêm một vài nhân viên, mọi người có người quen nào thì có thể giới thiệu tới đây ạ.”

Ngay đêm hôm qua, Trịnh Thiển đã nhận được nhiệm vụ mới do hệ thống đưa ra.

Cũng không khác mấy lần trước, về cơ bản đều là tiếp tục làm nhiệm vụ tăng cấp.

Tuy nhiên lần này Trịnh Thiển đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cô cảm thấy rất có thể nó sẽ liên quan đến việc khai trương vườn bách thảo.

Bình Luận (0)
Comment