TRỌNG SINH ĐÍCH NỮ HỌA PHI
Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách
Chương 114: Gặp “thổ phỉ”
••• === ====== === •••
Một đường lao nhanh.
Xe ngựa chạy trên đường núi, khó tránh khỏi lắc lư mãnh liệt, cũng may phu xe Tưởng Tín Chi tìm đến hiểu rõ về con đường này, cứ thế cười nói đánh xe một cách vô cùng ổn định trên đường đầy bùn lầy, ngồi trong xe ngựa cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
Đường đi trên sườn núi gập ghềnh cao chót vót, đỉnh núi giống như thanh kiếm được mài nhọn, thẳng đứng khiến cho người khác cảm thấy kinh hãi. Trong núi rừng cây rậm rạp, cú đêm ngẫu nhiên đậu lại nơi đây cũng bị âm thanh chạy qua của xe ngựa làm kinh động, nháo nhác bay vào không trung, để lại một cái bóng màu đen.
Vốn dĩ lúc trước, đoạn đường núi dốc này ở nơi khe sâu, cành lá xum xuê, những tảng đá đầy hình dáng kỳ lạ, có một hiểm cảnh đặc biệt, từ đó những người giàu sang phú quý cũng sẽ dừng lại ở chỗ này, hưởng thụ cảnh đẹp xuất chúng hiếm có này. Nhưng từ khi trong kinh thành không ngừng xảy ra mưa lớn, con đường trở nên lầy lội vô cùng, mặt trời cũng không thể nhìn thấy, mây đen âm u xuất hiện khắp nơi, cảnh đẹp lúc đầu nay có thêm vài phần âm u, u ám.
Năm chiếc xe ngựa yên lặng tiến về phía trước, đi đầu tiên chính là xe ngựa của Tưởng Siêu, chiếc xe ngựa của hắn là chiếc duy nhất khác biệt, không tinh xảo như những xe khác, nhưng cũng không hề đơn giản. Ngay sau đó là xe ngựa của Tưởng Nguyễn, Tưởng Tố Tố, Tưởng Lệ và Tưởng Đan. Phu xe không nói lời nào, người bên trong xe ngựa cũng không nói lời nào, vì vậy cả một đoạn đường chỉ có thể nghe thấy tiếng roi ngựa quất vào trên thân ngựa cùng tiếng di chuyển của bánh xe.
Tưởng Nguyễn dựa vào chiếc nệm mềm mại trong xe ngựa, Lộ Châu đang pha trà cho nàng, xe ngựa Hạ Nghiên chuẩn bị đúng là tinh xảo, bên trong thậm chí còn có bàn nhỏ, sáng sớm vì vội vàng lên đường nên Tưởng Nguyễn chỉ ăn được một ít, vì vậy Liên Kiều cùng với Bạch Chỉ đã tự đem theo một ít điểm tâm, Lộ Châu khéo tay, đem hoa mai mấy ngày trước hái được ướp lên, ở trong xe ngựa làm trà hoa mai cho nàng.
Mùi vị ngọt ngào từ trong xe ngựa của nàng dần dần tỏa ra bên ngoài, tản ra trong không khí, truyền đến mũi của mấy người ngồi trong mấy chiếc xe ngựa ở phía sau.
Tưởng Lệ khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Nàng ta cũng thật biết hưởng thụ." Liếc nhìn xung quanh, lại tức tối nhìn nha hoàn bên cạnh mình không thông minh lanh lợi như nha hoàn của Tưởng Nguyễn, ngay cả một chút đồ ăn vặt cũng chưa từng chuẩn bị.
Vốn trong lòng Tưởng Tố Tố đã có chuyện, thấy Tưởng Nguyễn giờ phút này còn có tâm tư uống trà ăn điểm tâm, khuôn mặt dưới khăn che mặt bất giác căng lên, thấp giọng nói một câu: "Tìm chết!"
Tưởng Đan thì lại dựa vào xe ngựa chợp mắt, dáng vẻ không hề để tâm đến chuyện gì.
Đoạn đầu của đường lên núi còn coi như dễ đi, không biết đi được bao lâu, đã đến đoạn đường nguy hiểm nhất.
Địa thế nơi này chật hẹp, hai bên đều có sơn cốc bao lấy, chỉ có một lối đi nhỏ ở chính giữa, giống như miệng của chiếc hồ lô, bởi vậy nên được gọi là "Miệng hồ lô". Hai bên sơn cốc ở miệng hồ lô đều có rừng cây rậm rạp, lúc chiếc xe thứ nhất vừa mới đi tới miệng hồ lô, trong rừng đột nhiên truyền đến âm thanh bổ nhào về phía trước.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Liên Kiều cùng với Bạch Chỉ chợt dừng tay, đều trở nên có chút căng thẳng. Trên trán Lộ Châu bắt đầu xuất hiện từng hạt mồ hôi, Tưởng Nguyễn vẫn đang từ từ thưởng thức trà.
Tư thái của nàng vô cùng ưu mỹ.
Con ngựa cảm thấy nguy hiểm, mặc cho phu xe vung roi ngựa như thế nào, vẫn cứ như cũ không chịu tiến lên phía trước. Thị vệ của Tưởng phủ cũng rút đao ra, hai thị vệ Tưởng Tín Chi phái tới nhưng lại đứng ở trước xe ngựa của Tưởng Nguyễn, không hề nhúc nhích, sắc mặt đã có chút mang theo mùi máu tanh.
Tưởng Lệ hét lên một tiếng, dẫn đầu hô lên: "Xảy ra chuyện gì vậy!"
Giống như tìm được nơi để phát tiết, chỉ nghe một tiếng vang "ầm ầm" xảy ra, chấn động đến mức giống như mặt đất cũng đang rung chuyển, trên sơn cốc hai bên miệng hồ lô không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám người đông nghịt. Mấy người phu xe sợ hãi kêu lên, những người này mặc áo vải, cách ăn mặc giống như thổ phỉ, tất cả đều lao về hướng xe ngựa ở bên này.
"Rút lui! Nhanh rút lui!" Hộ vệ Tưởng phủ vội vàng che chở xe ngựa muốn rút lui khỏi đó, nhưng động tác của đám thổ phỉ kia lại nhanh nhẹn không thể ngờ được, gần như là trong chớp mắt đã đến ngay trước mặt.
Trừ hai thị vệ của Tưởng Tín Chi, Tưởng phủ tổng cộng dẫn theo hai mươi người thị vệ, hai mươi thị vệ này rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể giao thủ với những tên thổ phỉ này, trong lúc nhất thời bên tai chỉ nghe được thanh âm "keng keng keng" khi đao kiếm va chạm vào nhau phát ra, tiếng gió như sương, thỉnh thoảng lại có máu tươi còn mang theo nhiệt độ bắn lên trên màn của những chiếc xe ngựa tinh xảo.
"Tại sao lại có thổ phỉ? Tại sao lại có thổ phỉ?" Tưởng Lệ lớn tiếng thét lên, nhưng khi nhấc rèm xe ngựa lên, nhìn thấy thảm cảnh khủng bố bên ngoài, nhất thời bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Tưởng Đan núp chặt vào một góc bên trong xe ngựa, hai nha hoàn của nàng liều chết bảo vệ, ba người họ cắn chặt miệng không chịu lên tiếng.
Bình tĩnh nhất, chỉ có ba chiếc xe ngựa.
Xe ngựa của Tưởng Siêu ở ngay đầu tiên, nhưng những thổ phỉ giết người này lại vòng qua chiếc xe ngựa của hắn, chỉ có xung quanh xe ngựa của Tưởng Siêu sạch sẽ, giảm đi thị vệ Tưởng phủ đi cứu, ngược lại vô cùng kỳ lạ.
Tưởng Tố Tố ngồi ở trong xe ngựa, bên môi là nụ cười lạnh lẽo, bên ngoài chém giết càng thảm thiết, nụ cười trên miệng nàng càng sảng khoái, gần như không nhịn được muốn đi đến vén rèm xe ngựa của Tưởng Nguyễn lên, nhìn một chút bộ dạng hoảng hốt lo sợ của Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn còn đang uống trà, hai tên hộ vệ bên cạnh xe ngựa so với mười tên hộ vệ Tưởng phủ còn được việc hơn, cho nên ngay cả một giọt máu cũng không bắn lên trên rèm xe ngựa.
Thị vệ Tưởng phủ người ít không chống đỡ nổi quân địch đông đảo, bên ngoài ít nhất cũng có hàng trăm hàng nghìn người, càng giao thủ bọn họ càng kinh hãi. Đối phương có chỗ nào giống thổ phỉ chứ, mặc dù cố hết sức che đậy, nhưng rõ ràng là người luyện võ có võ nghệ cao cường. Hơn nữa, làm gì có thổ phỉ nào chỉ giết người, cũng không hỏi tiền tài ở đâu chứ.
Nhưng mà cho dù là nghi ngờ trong lòng, những hộ vệ của Tưởng phủ vẫn rơi vào thế hạ phong, đối phương dường như cũng không muốn giết người bên trong xe ngựa, nhưng lại muốn đuổi tận giết tuyệt thị vệ. Ngay vào lúc thị vệ Tưởng phủ càng ngày càng ít, Tưởng Nguyễn đặt chén trà xuống, nói: "Lộ Châu."
Lộ Châu ngừng lại, lập tức xốc rèm xe ngựa lên hô to một tiếng: "Cứu mạng!"
Hai thị vệ bên cạnh xe ngựa của Tưởng Nguyễn nghe thấy lời này, đồng thời nhảy lên, động tác của hai người hết sức nhanh gọn, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, hai tên thị vệ đã nhảy vọt đến trước mấy chiếc xe ngựa, đao trong tay nhanh chóng chém về phía mông ngựa, lại đổi sang một con ngựa khác.
Nhất thời, ngựa bị đau, bỗng dưng nhấc hai chân trước lên, giống như mũi tên vọt về phía xa!
Cách làm hai tên thị vệ giống nhau như đúc, ngay cả xe ngựa của Tưởng Nguyễn cũng không bỏ qua, vì vậy, đã thấy ở miệng hồ lô, bốn chiếc xe ngựa giống nhau như đúc chạy về bốn hướng khác nhau!
Cung thủ ẩn trong rừng cây lập tức giương cung, bị người ngăn lại: "Dừng tay!"
Người mặc áo xám chậm rãi đứng lên, ánh mắt âm u lạnh lẽo khắc cốt nhập tủy: "Muốn chạy? Hừ, chẳng qua cũng chỉ là con thú bị vây tới đường cùng mà thôi!'
Bốn chiếc xe ngựa bị đao kiếm làm bị thương chạy thật nhanh, phu xe cũng bị hất xuống, ngồi trong xe đều là tiểu thư, Tưởng Tố Tố không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là không biết tại sao con ngựa lại đột nhiên nổi điên, nàng ở trong xe bị đụng cho ngã trái ngã phải, kinh hoàng hô to: "Cứu mạng! Nhanh cứu mạng!"
Trả lời nàng ta chỉ có tiếng gió.
Bốn chiếc xe ngựa giống nhau như đúc, phương hướng của bốn người khác nhau, thổ phỉ sau lưng đột nhiên cảm thấy khó xử, ngược lại không biết nên đuổi theo chiếc nào. Bất giác toàn bộ đều nhìn về phía người áo xám trong rừng cây.
Người áo xám nhìn xa xa, đột nhiên dùng tay ra hiệu. Bọn thổ phỉ giống như nhận được mệnh lệnh, trong giây lát chia ra bốn hướng, hành động nhanh chóng ngay ngắn, thổ phỉ bình thường làm gì có loại khí thế và sự ứng biến này. Ở lại đối phó với những thổ phỉ khác, hai tên thị vệ Tưởng Tín Chi phái tới nhất thời liếc nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương, bọn hắn xuất thân từ quân doanh, đối với cái này cũng không hề xa lạ gì, đây rõ ràng là biến trận chỉ có trong quân đội!
Đã sớm đoán được những người này không phải thổ phỉ bình thường, lại không nghĩ rằng, đây là một nhánh quân đội! Lại còn là một đội quân tinh binh!
Ý thức được điểm này, bọn hắn đột nhiên hiểu được Tưởng Nguyễn có thể gặp phải nguy hiểm, mặc dù bọn hắn nghe theo mệnh lệnh của Tưởng Nguyễn, nhưng càng phải bảo vệ Tưởng Nguyễn chu toàn. Tưởng Nguyễn muốn dùng bốn chiếc xe ngựa làm rối loạn tầm mắt của những người này, không nghĩ tới địa thế miệng hồ lô hiểm độc, đến cùng cũng chỉ có một con đường mà thôi. Mà trên đoạn đường này đều đã có đội quân tinh binh mai phục, cho dù Tưởng Nguyễn trốn như thế nào, cũng giống như là bắt rùa trong hũ!
Bọn hắn phải đuổi theo Tưởng Nguyễn, ít nhất cũng phải bảo vệ Tưởng Nguyễn an toàn thêm một phút.
Hai gã thị vệ đồng thời bay lên trời, hất ra những binh sĩ ăn mặc như thổ phỉ xung quanh, chạy về phía Tây của miệng hồ lô.
Người áo xám trên núi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười đầy hứng thú: "Kết cục như vậy, cần gì phải phí thêm tâm tư chứ." Dứt lời, giọng nói biến đổi, lạnh lẽo nói với người bên cạnh: "Đi, đuổi theo hai tên thị vệ kia."
Xe ngựa của Tưởng Nguyễn chạy như bay trong rừng, thân xe một đường va phải vô số cành cây lớn nhỏ xung quanh, Liên Kiều thử đi kéo dây cương, muốn dừng con ngựa đang tức giận lại, nhưng không có tác dụng gì. Lộ Châu trải toàn bộ nệm êm ở phía sau xe ngựa, nắm chặt hai tay Tưởng Nguyễn, tránh cho nàng bị đụng phải làm đầu bị thương.
Tưởng Nguyễn mím môi, vẻ mặt bình tĩnh, một đôi mắt trong suốt sâu không thấy đáy, lại có vài phần nghiêm túc lạnh lùng.
Thổ phỉ sau lưng đuổi theo không ngừng, vẻ mặt Tưởng Nguyễn không thay đổi, Liên Kiều đột nhiên kinh hoàng hô lên một tiếng: "Không được! Phía trước không còn đường nữa rồi!"
Miệng hồ lô đã đến đường cùng, phía trước chính là vách núi, xe ngựa cứ tiếp tục chạy về phía trước như thế, kết cục chỉ có xe nát người mất mạng.
Vẻ mặt Tưởng Nguyễn như đã quyết định, đột nhiên từ trong tay áo rút ra thanh dao găm Bạch Chỉ đưa cho nàng lúc sáng, mũi đao còn hơi cùn, nàng một tay kéo lấy dây cương của xe ngựa, một tay đột nhiên hung hăng chém xuống một nhát! "Phựt" một tiếng, sợi dây thừng của xe ngựa đứt ra thành hai nửa, cả chiếc xe lật sang bên cạnh, vẫn theo quán tính bị kéo trượt về phía trước thêm vài mét, rốt cuộc ngừng lại ở nơi cách vách núi chỉ vài mét mà thôi.
Con ngựa kia cũng không quay đầu lại xông thẳng vào trong mây mù nơi vách núi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Xe ngựa lật trên mặt đất, Bạch Chỉ ôm đầu đứng lên, vội vàng đi đỡ Tưởng Nguyễn: ''Tiểu thư không sao chứ?"
"Không sao." Tưởng Nguyễn đem dao găm buộc chặt vào bên trong tay áo, vịn Lộ Châu đứng dậy, ba người họ đều đầu tóc rối bù bẩn thỉu, lăn một vòng trên đất, dáng vẻ chật vật không chịu đựng nổi.
Cùng lúc đó, hai tên thị vệ Tưởng Tín Chi phái tới cũng đuổi đến, thấy dây thừng của xe ngựa bị chặt đứt, ngã vào nơi gần vách núi như thế, đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, trong ánh mắt khi nhìn về phía Tưởng Nguyễn lần nữa, đã là vô cùng tán thưởng.
Khó có được vào lúc hoảng hốt như vậy mà nàng còn có thể bình tĩnh như thế, trong đầu có năng lực phán đoán hết sức rõ ràng, thậm chí quyết đoán mãnh liệt chém đứt sợi dây, cứu bản thân một mạng. Ngay cả biểu cảm sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết vẫn bình thản trước sau như một, chưa từng thấy bất cứ tiểu thư nào có được sự can đảm như vậy, nghĩ lại, có một ca ca oai phong lẫm liệt không sợ chết như vậy, có lẽ muội muội cũng sẽ không kém hơn đâu.
Lại nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh bước chân ép tới gần, hai người biến sắc, nghiêng người ngăn ở trước mặt Tưởng Nguyễn.
Những binh sĩ đóng giả thổ phỉ này chia ra làm bốn hướng, đội đuổi theo Tưởng Nguyễn cũng có chừng trăm người. Đều là ánh mắt hung thần ác sát nhìn Tưởng Nguyễn, phía trước là sói đói, phía sau là vách núi, giống như là dê con đợi người đến làm thịt, không có đường lui nữa.
Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn, chỉ nghe phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay "ba~ ba~ ba~", một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Phong thái của Tưởng đại tiểu thư thật tốt, hiểm cảnh như vậy, nhưng vẫn có thể bình tĩnh như trước."
---------- Hết chương 114 ----------