TRỌNG SINH ĐÍCH NỮ HỌA PHI
Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách
Chương 115: Ngươi thua rồi
••• === ====== === •••
Binh sĩ tự động nhường ra một lối đi, người áo xám từ phía sau bước tới, từng bước chân của hắn cực kì chậm chạp, giống như đang cố ý tuyên bố cái gì.
Tưởng Nguyễn mỉm cười: "Lý nhị thiếu gia cũng thật là độ lượng, đã trở thành chó nhà có tang, vẫn dám ra đường giữa ban ngày ban mặt."
Lời này chọc trúng vào chỗ đau của Lý An, sắc mặt hắn nhất thời biến đổi, ánh mắt âm hiểm nhìn chăm chú Tưởng Nguyễn, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại cười cười: "Nếu như ta là Tưởng đại tiểu thư, chắc chắn miệng lưỡi sẽ không lợi hại như vậy, tránh cho ngày sau lại phải chịu nhiều đau khổ về da thịt."
"Ta nhổ vào!" Không đợi Tưởng Nguyễn mở miệng, Liên Kiều đã chống nạnh mắng: "Một tên phạm nhân, còn dám rêu rao khắp nơi. Tiểu thư nhà chúng ta tất nhiên là tốt rồi, ngược lại là ngươi tên này, vô pháp vô thiên, coi chừng ngày tiếp theo đầu sẽ rơi xuống, thi thể treo ở trên cửa thành thị chúng ba ngày!"
Nàng đứng ở trước người Tưởng Nguyễn, một binh sĩ cách nàng gần nhất lập tức đánh một chưởng vào ngực nàng, Liên Kiều bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
"Liên Kiều!" Bạch Chỉ kinh ngạc hoảng sợ hô lên một tiếng, Lộ Châu càng bảo vệ chặt chẽ Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn nhìn dáng vẻ hấp hối của Liên Kiều, bên trong đôi mắt đã lướt qua một chút giận dữ, đợi lúc quay lại nhìn về phía Lý An lần nữa, đã vô cùng bình tĩnh mà hỏi: "Lý nhị thiếu gia đến cùng sao lại coi trọng như vậy? Khi dễ một nha đầu hình như cũng không có gì ghê gớm."
Lý An cười cười: "Nói tới nói lui, nàng ta rốt cuộc cũng là bị thương thay ngươi mà thôi. Tưởng đại tiểu thư đối với một nha hoàn còn coi trọng như vậy, không hiểu sao lại tổn thương đại ca ta như vậy, ta đau lòng biết bao nhiêu."
Trong lòng Tưởng Nguyễn khinh bỉ coi thường, chỉ nghe Lý An lại nói: "Trước kia ta không có được thủ đoạn cao siêu như Tưởng đại tiểu thư, lại không ngờ rằng Tưởng đại tiểu thư ra tay tàn nhẫn như vậy, hôm nay lại rơi vào đường cùng đối địch với ngươi, Tưởng đại tiểu thư cũng đừng trách ta." Hắn nói càng điềm đạm, sự thích thú trên gương mặt càng thêm say mê, giống như dã thú cuối cùng cũng tìm được con mồi khiến bản thân cảm thấy hứng thú, trong mắt đều là hào quang sáng rực.
"Lý nhị thiếu gia muốn bắt ta đi?" Tưởng Nguyễn nói: "Không sợ tội của ngươi càng lớn hơn sao?"
Lý An cười lớn: "Chẳng qua là vận may của Tưởng đại tiểu thư không được tốt, đi lấy nén hương đầu không cẩn thận bị thổ phỉ bắt đi, mất đi trong trắng, không có được sự che chở của nén hương đầu mà thôi, có liên quan gì tới Lý mỗ?"
Hai thị vệ nhất thời giận dữ nhìn Lý An, chuyện như vậy rơi vào trên người một tiểu thư khuê các chưa đính hôn, sẽ hủy hoại cả đời của cô nương đó. Nhưng hai người này hiểu rõ nhiều binh sĩ đến đây như vậy, tất nhiên sẽ không chỉ đơn giản bắt người đem đi như vậy, sau khi bị bắt đi Tưởng Nguyễn có thể bị đối xử như thế nào, khiến cho trong lòng hai người đều ra mồ hôi lạnh cả người.
"Thổ phỉ?" Tưởng Nguyễn mỉm cười nói: "Chẳng lẽ không phải là binh sĩ sao?"
Lý An dừng lại một chút, nheo mắt lại nói: "Tưởng đại tiểu thư cực kỳ thông minh, nhưng đáng tiếc ván cờ này thắng thua đã định, ngươi cũng không còn đường sống nào khác, nên rời đi cùng ta đi."
Tưởng Nguyễn lắc đầu: "Thắng bại còn chưa biết được."
"Bớt làm chuyện tranh đấu vô ích đi." Lý An nhắc nhở.
Tưởng Nguyễn đột nhiên nhàn nhạt cười cười, bên trong đôi mắt xinh đẹp kia đột nhiên hiện lên sự vui sướng như hoa, nhưng ngay sau đó sự vui sướng đó lại lắng xuống, biến thành một đầm nước sâu lắng lạnh như băng.
"Thật sao?" Nàng gằn từng chữ: "Quân, Xích, Lôi."
Hai mắt Lý An bỗng dưng trừng lớn, không tự giác lui về phía sau hai bước: "Ngươi..." Trong lòng giống như nổi lên sóng to gió lớn, nàng vậy mà lại biết!
Quân Xích Lôi chính là đội quân mà phủ tể tướng nuôi ở bên ngoài, đội quân riêng tư như vậy, ngay cả Tuyên Ly cũng không biết, ngày thường những binh lính này cải trang thành nông hộ, quân Xích Lôi là con át chủ bài cuối cùng của phủ tể tướng, chỉ nghe lệnh của một mình hắn, bí mật mà Lý Đống và Lý Dương chưa từng biết đến, làm sao lại bị Tưởng Nguyễn biết được!
Tưởng Nguyễn mỉm cười: "Lý nhị thiếu gia sợ rồi? Đến cùng là đang sợ cái gì? Bởi vì bí mật không ai biết được lại bị phơi bày sao?"
Quân Xích Lôi đều rục rịch động đậy, nhìn sắc mặt của Lý An, cũng biết rằng Tưởng Nguyễn đối với Lý An bây giờ là một uy hiếp cực lớn, vũ khí trong tay cũng không tự giác mà hướng về phía nàng.
"Bí mật giấu quá lâu, sẽ không còn là bí mật nữa." Giọng nói của Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nhàn nhạt, Lý An lại cảm thấy nàng dường như đang nhắc nhở chuyện gì đó. Hắn chịu đựng sự kinh hoàng trong lòng, cười lạnh một tiếng: "Nói lung tung."
"Hôm nay Lý nhị thiếu gia hành động như vậy, không phải là muốn thay phủ tể tướng sửa lại án sai hay sao?" Sợi tóc của nàng rối tung, xiêm áo bởi vì vừa rồi lăn trong bùn đất nên dính đầy bụi bẩn, nhưng lại đứng ở đó thanh tao chỉnh tề, dường như có một loại xinh đẹp gần như bí ẩn nguy hiểm lại khiến người ta trầm mê.
Nàng nói: "Đáng tiếc từ lúc ngươi bắt đầu đưa ra quyết định này, phủ tể tướng đã không còn cơ hội trở mình nữa rồi. Ngươi thua rồi."
Trong lòng Lý An nhảy dựng, cảm giác bất an nhanh chóng tăng thêm, hắn muốn phân phó thủ hạ ngay lập tức bắt Tưởng Nguyễn lại, không cho nàng tiếp tục nói nữa, nhưng Tưởng Nguyễn lại nói nhanh như bay: "Tự mình nuôi quân, ý đồ tạo phản, mưu đồ làm phản, tội danh rõ ràng, nặng chứ?"
Nàng nói: "Hành động hôm nay của ngươi, mới thật sự là cục diện chỉ có chết của phủ tể tướng."
Lý An như bị sét đánh.
Hắn chậm rãi, chậm rãi ngẩng đầu, giống như nằm mơ nói mớ mà hỏi: "Những lời đồn kia, là ngươi truyền ra ngoài?"
Tưởng Nguyễn đáp lại hắn một nụ cười nhạt.
Phủ tể tướng ở trong triều sừng sững nhiều năm không ngã, sao có thể bởi vì thất trách với chuyện đê đập mà sụp đổ toàn bộ được. Nếu thật sự Hoàng đế cứ như vậy ban chết cho một nhà phủ tể tướng, ắt sẽ khiến cho triều thần trong lòng nguội lạnh, bố cục trong triều tất nhiên sẽ trải qua một hồi thay đổi cực lớn.
Người làm vua, sợ nhất là dân tâm bất ổn. Trong triều nhiều phe thế lực kiềm chế lẫn nhau, sự cân bằng như vậy cho dù muốn phá, cũng phải tuần tự tiến hành, làm sao có thể chỉ một cây sào tre đã lật đổ được.
Đáng tiếc sự quan tâm lúc này của Lý An sẽ bị hỗn loạn, mất đi sự tỉnh táo trước kia, Tưởng Nguyễn để Tưởng Tín Chi giúp đỡ truyền chút lời đồn ra ngoài, rơi vào trong tai Lý An, Lý An chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật. Người thông minh tuyệt đỉnh một khi mất đi lý trí, sự hồ đồ phạm phải tuyệt đối là người bình thường cũng không bằng.
Hắn để cho quân Xích Lôi ẩn trong bóng tối hiện thân, giả trang thành thổ phỉ, hôm nay thứ duy nhất hắn có được chính là quân Xích Lôi, vốn tưởng rằng không có chút sơ hở nào, lại bị Tưởng Nguyễn một lời nói ra bí mật.
Trong phút chốc hắn hiểu được, tội trạng ở chuyện đập chứa nước không đáng chết, nhưng, nếu như rơi xuống một cái tội danh nuôi dưỡng tư binh, ý đồ tạo phản, phủ tể tướng chính là….. Không còn đường sống.
Tội danh mà phủ tể tướng không có, nàng mượn tay của hắn, cho phủ tể tướng cái tội danh đại nghịch bất đạo.
Từ đầu đến cuối nàng chính là muốn hốt gọn một mẻ phủ tể tướng, vĩnh viễn cũng không để cho phủ tể tướng có cơ hội đứng dậy một lần nữa.
Lòng dạ thật độc ác, thủ đoạn thật ngoan độc.
Lý An lùi về sau vài bước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hắn cả đời tự phụ, lại ngã xuống trong tay của một thiếu nữ tuổi nhỏ nơi khuê phòng, sao có thể cam tâm!
Tưởng Nguyễn lại giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cười nhẹ một tiếng: "Lạc Hà Môn, Diêm La Giác, Xích Lôi Tự, Xã Tử Vân, chắc hẳn quân Xích Lôi ở nơi đó đã bị chế ngự toàn bộ rồi."
Sắc mặt Lý An đang chậm rãi khôi phục lại một lần nữa biến xanh, chỉ bởi vì những nơi mà Tưởng Nguyễn nói đến, toàn bộ đều là những địa điểm bí mật mà quân Xích Lôi ẩn núp trong bóng tối. Những địa điểm này vô cùng bí mật, trên đời ngoại trừ quân Xích Lôi và bản thân hắn, đáng lẽ ra không có người nào biết mới đúng. Nàng làm sao biết được, lời của nàng... Lại là có ý gì?
Tưởng Nguyễn giải đáp cho hắn: ''Quân Triệu gia và quân Quan gia đã trợ giúp bệ hạ bắt quân...phản nghịch." Nàng nhìn thoáng qua sau lưng Lý An: "Đương nhiên, tinh binh chân chính của quân Xích Lôi lại ở chỗ này, ngươi vì bắt ta, không tiếc sử dụng tinh binh như thế, Nguyễn nương vô cùng vinh hạnh."
Lý An nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đã khác hoàn toàn với trước kia, trên mặt của hắn hiện ra một loại tuyệt vọng đến mức điên cuồng, Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng để lên một cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà: "Lý nhị thiếu gia, ngươi thua rồi."
Cổ họng Lý An ngòn ngọt, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lớn tiếng nói: "Ta không thua, ta không thua, đem yêu nữ này bắt lại cho ta! Giết nàng!" Hắn hô lên với binh lính xung quanh.
Hai thị vệ bên người Tưởng Nguyễn lập tức rút đao, bầu trời xa xa dường như có ánh sáng lóe lên, trong nháy mắt thị vệ quay người, Tưởng Nguyễn đột nhiên thấp giọng nói: "Đừng quan tâm đến ta, chém rách quần áo của Lý An, dùng sức chém."
Mặc dù trong lòng thị vệ kia khó hiểu, nhưng suy nghĩ cẩn thận, thấy Tưởng Nguyễn đối với Lý An không hề sợ hãi chút nào, ngược lại khiến cho Lý An tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, vì vậy trong nội tâm lại không hề nghi ngờ quyết định của nàng, không nói hai lời đã giơ đao chém về hướng quần áo của Lý An.
Vốn dĩ quân Xích Lôi tưởng rằng tên thị vệ này muốn bảo vệ Tưởng Nguyễn, không nghĩ tới hắn lại lao thẳng về hướng Lý An, vội vàng ngăn cản ở phía trước. Nhưng ai ngờ mục tiêu của thị vệ vốn không phải là bản thân Lý An, kiếm khí cách đám người bay đến từ bốn phía, cứ thế rạch nát ngoại bào của Lý An. Lý An vô thức lùi ra phía sau, thị vệ kia vốn là người cực kì xuất sắc trong quân, lúc này lại đổi một chiêu thức khác, kiếm khí khiến cho ngoại bào của Lý An bị cắt không còn một mảnh.
Quần áo ngay lập tức bị biến thành từng mảnh vụn, mọi người cũng không ngờ tới có biến cố thế này, quân Xích Lôi cũng trợn mắt há mồm, cũng không biết là nên đi tìm một bộ quần áo cho Lý An khoác lên vai hay là quay lại đối phó với Tưởng Nguyễn.
Vậy mà đợi nhìn rõ tình cảnh lúc này của Lý An, trong đám người nhất thời phát ra âm thanh hút khí.
Sự kinh ngạc của Lý An trong chốc lát trôi qua, ngay lập tức phục hồi tinh thần, một tay che hạ thân, nhưng trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ vô cùng.
"Hắn là một tên yếu sinh lý." Thị vệ bên người lẩm bẩm nói, đột nhiên ý thức được Tưởng nguyễn vẫn còn đứng bên cạnh, vội vàng không nói nữa.
Lý An đã là bộ dạng cực kỳ hoảng sợ, hai bí mật cả đời này của hắn, cái đầu tiên bị Tưởng Nguyễn nói ra, cái thứ hai hiện ra ngay trước mắt mọi người, mà hai cái này, đều là tử huyệt trong sinh mạng của hắn.
Mặc dù bây giờ hắn đã che kín, nhưng ban nãy mọi người cũng đã nhìn được mọi thứ vô cùng rõ ràng, thứ đồ dưới hạ thân, lại là một cái mụn nước tròn vo, nhìn vào đã khiến người ta buồn nôn vô cùng.
Trong lòng Lý An vừa sợ vừa giận, nếu như lúc nãy sau khi Tưởng Nguyễn nói ra bí mật của quân Xích Lôi, trong lòng hắn chỉ có huyết hận nổi lên mang theo sự tức giận và tuyệt vọng. Nhưng lúc này bí mật âm u nhất của hắn bị bại lộ trước mặt mọi người, hắn đã trở nên hoảng sợ rồi.
Không chỉ sợ, còn là kinh hoàng, hắn không hiểu vì sao tên thị vệ bên người Tưởng Nguyễn lại đột nhiên chém rách quần áo của hắn, chuyện này chỉ có Lý Đống và Tuyên Ly biết, không có khả năng bị người khác biết được! Hắn chậm rãi chuyển mắt nhìn Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn hắn.
Thân thể của Lý An trời sinh đã có tật, lại còn là loại bệnh không tiện nói ra như vậy, ở kiếp trước từng nghe Tuyên Ly nói đến. Tuyên Ly nắm giữ lấy bí mật này của Lý An, Lý An cũng bởi vậy coi như trung thành với hắn.
Nếu không, phủ tể tướng nhiều năm trôi qua như vậy, Lý Dương trêu hoa ghẹo nguyệt lại càng được Lý Đống yêu thích, Lý An thông minh tuyệt đỉnh, Lý Đống lại đối với hắn khách sáo có thừa, thân cận lại không đủ, lại vì nguyên nhân gì?
Nếu không, sau khi Lý Dương bị thiến, Lý Đống sao phải tức giận như vậy. Đơn giản chỉ vì Lý An là tên yếu sinh lý, Lý Dương trở thành phế nhân, phủ tể tướng đã không có người kế tục nữa.
Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nói: "Lý nhị thiếu gia, bí mật giấu quá lâu, sẽ không còn là bí mật nữa."
Lý An chỉ cảm thấy tất cả máu trên cơ thể mình đều đang đổ dồn lên đầu, toàn thân dường như cứng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng. Tiếng kêu đó quả thực vô cùng thê lương, tất cả mọi người đều có chút không đành lòng nghe tiếp. Bỗng nhiên Lý An ngẩng đầu lên, trong mắt là sự điên cuồng tột độ, hắn hét lớn: "Yêu nữ, ta muốn giết người!"
Quân Xích Lôi phía sau hiểu được, cũng chợt tấn công về hướng Tưởng Nguyễn, đã hạ xuống lệnh truy sát, làm gì có chuyện bỏ qua. Hai thị vệ bên người cố hết sức ngăn cản, mắt Tưởng Nguyễn hơi trầm xuống, chỉ nghe xa xa truyền đến âm thanh vó ngựa chạy, bên trong sơn cốc truyền đến từng đợt tiếng vang. Người cầm đầu cao lớn cưỡi ngựa, phía sau là đội quân hùng dũng oai nghiêm, lại không hề ít hơn so với quân Xích.
Tưởng Nguyễn đột nhiên quát to một tiếng: "Lý An, phủ tể tướng của ngươi tự mình nuôi quân bên ngoài, ý đồ mưu phản, hôm nay còn muốn giết người diệt khẩu, hại gia quyến của trọng thần triều đình ta đây!" Giọng nói của nàng rõ ràng vang dội cả sơn cốc: "Cho dù chết, ta cũng sẽ không chết ở trong tay ngươi!" Dứt lời, vậy mà lại xoay người, nhảy xuống vách núi sau lưng.
"Tiểu thư!" Bạch Chỉ kinh sợ hô lên một tiếng, thiếu chút nữa ngất đi.
Lộ Châu cũng trừng to mắt, lại nghe được âm thanh mũi tên "sưu sưu sưu sưu" phá không bay tới, chỉ thấy một đại đội binh mã lao đến như cuồng phong, nhảy vào bắt đầu đối chiến với quân Xích Lôi.
Nhưng mấy con ngựa cầm đầu lại chạy thẳng tới bên vách núi.
Triệu Nguyên Phong nhanh chóng tung người xuống ngựa, nắm chặt cổ áo của thị vệ kia rống lên: "Tiểu thư đâu?"
Thị vệ lắc đầu, giọng nói đầy giận giữ nói: "Nhảy xuống núi rồi."
Thân thể Triệu Nghị đi ở phía sau cứng đờ, Quan Lương Hàn nhíu mày: "Cái gì, không thể nào?"
Tưởng Nguyễn người này tâm tư xảo trá, tại sao lại đột nhiên nhảy xuống núi?
Lý An chỉ đứng tại chỗ ngơ ra trong chốc lát, cũng không để ý đến binh lính đang áp giải hắn, đột nhiên ha ha cười lớn nói: "Báo ứng, báo ứng! Yêu nữ kia sớm đã nên chết đi rồi! Báo ứng!"
Quan Lương Hàn đá hắn một phát: "Câm miệng." Nhìn về phía Tiêu Thiều bước đến từ phía sau: "Làm sao bây giờ?"
Tiêu Thiều một thân áo gấm màu đen, khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo, nhìn về phía một bên vách núi, cảm xúc trong mắt khó đoán được. Lúc quay đầu lại, Bạch Chỉ đột nhiên giữ chặt tay áo của hắn, khóc không ra tiếng: "Mau cứu tiểu thư nhà ta đi! Cầu xin các người, mau cứu tiểu thư của ta đi!"
Nàng không ngừng dập đầu xuống đất, rất nhanh trên đầu đều là máu, Triệu Nghị muốn đi, Tiêu Thiều giật ra tay áo, Bạch Chỉ kéo rất chặt, lại khiến cho một vật lóe ra ánh sáng rơi ra từ trong tay áo. Chính là một chiếc hoa tai khảm ngọc hồ điệp, hồ điệp đậu trên bông hoa ngọc lan, kỹ thuật sinh động như thật, còn khảm một khối đá mắt mèo màu ngọc lục bảo, vừa nhìn chính là một vật đáng giá.
Vật kia vừa hay rơi ở trước mặt Bạch Chỉ, Bạch Chỉ nhìn vào, bỗng nhiên khẽ giật mình, nói: "Tại sao ngài lại có đồ của tiểu thư nhà ta?"
---------- Hết chương 115 ----------