Đích Nữ Họa Phi ( Dịch Full )

Chương 165 - Chương 165 - Là Tưởng Đan.

Chương 165 - Là Tưởng Đan.
Chương 165 - Là Tưởng Đan.

ĐÍCH NỮ HOẠ PHI

Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách

Chương 165: Là Tưởng Đan.

Rất nhiều năm về trước, Hạ Nghiên có danh tiếng tài nữ kinh thành, một tay viết nên những bài thơ hay, một tay vẽ nên những bức họa tuyệt vời. Nữ công gia chánh cầm kỳ thi họa, không gì không biết không gì không giỏi, bà ta là niềm ái mộ của tất cả nam tử, là mục tiêu đố kỵ của tất cả nữ tử.

Nhưng mà bà ta vẫn không có cách nào để gả vào phủ của một Vương gia, chỉ bởi vì phụ thân của nàng là con vợ kế trong phủ, khiến cho thân phận của bà ta cũng không cao. Những vương hầu tướng quân kia chỉ có thể cưới bà ta về làm thiếp, không thể làm vợ cả người ta.

Trên đời này chuyện đáng sợ nhất không phải là mỹ nhân đến tuổi xế chiều, mà là chậu bùn lại muốn trồng mẫu đơn. Hạ Nghiên lúc còn trẻ lòng cao hơn trời, một lòng muốn trèo cao với lên một mối hôn sự tốt. Đúng lúc này, bà ta gặp Tưởng Quyền. Tưởng Quyền là quý nhân mới trong triều đình, lớn lên nho nhã anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, cùng bà ta tình chàng ý thiếp, nhưng cuối cùng người lão muốn lấy không phải là bà ta.

Hạ Nghiên từng đứng từ xa nhìn thấy Triệu Mi một lần, khi đó Tưởng Quyền vừa mới nói với nàng rằng sẽ kết hôn với thiên kim của Triệu gia. Hạ Nghiên trộm đi đến ngoài cửa của phủ Tướng quân, liền nhìn thấy thiếu nữ với nụ cười tùy ý phóng khoáng đó. Nàng một thân áo đỏ phần phật, trong ánh mắt cũng là sự vui vẻ đơn thuần, hiển nhiên là một cô nương được lớn lên trong bình mật ngọt, cha và anh của nàng nhìn nàng với ánh mắt cưng chiều. Trong lòng Hạ Nghiên lập tức dâng lên một loại tâm tình cực kỳ phức tạp.

Bà ta nghĩ, dựa vào cái gì có người trên đời này không cần tốn nhiều sức lực là có thể có được tất cả những thứ mà người khác khát vọng, mà ta tâm tâm niệm niệm nhưng cả đời lại cũng không thể nào chiếm được?

Bà ta ghen ghét đố kị, ghen tị đến mức điên lên. Bà ta nghĩ, nếu như có thể khiến cho vị thiên kim đại tiểu thư không biết đến lo âu ưu sầu này cũng nếm thử tư vị lăn lộn trong cát bụi giống như bà ta thì tốt biết bao. Muốn khiến nàng ta rơi xuống vũng bùn, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Muốn đôi mắt tràn đầy vui vẻ kia vĩnh viễn mất đi nụ cười, muốn khiến cho nàng chậm rãi khô héo, khiến cho nàng cảm nhận chứng kiến chuyện độc ác thê thảm nhất trên thế gian này, khiến cho nàng ta nằm dưới chân mình đau đớn khóc lóc.

Chính vào ngày hôm đó, Hạ Nghiên thay đổi chủ ý, bà ta nghĩ, cho dù làm thiếp cũng phải vào được Tưởng phủ, không phải vì cái gì khác, chính là để khiến cho linh hồn sạch sẽ hạnh phúc kia từ nay về sau trở nên bất hạnh đau thương.

Bà ta làm được, Triệu Mi vào phủ, Triệu Mi mất đi sự cưng chiều, Triệu Mi bị hạ nhân khinh thường bắt nạt, con cái mà Triệu Mi sinh ra mãi mãi sẽ không có được sự yêu thích của Tưởng Quyền. Cho đến khi Triệu Mi chết đi, Hạ Nghiên đã cho rằng cả đời này coi như nàng đã đạp được Triệu Mi ở dưới chân rồi. Ai ngờ ngay vào lúc này, bà ta lại nhìn thấy Tưởng Nguyễn một thân áo đỏ ngồi trong bóng tối, trong mắt lại toát lên không phải là sự vui vẻ trong sáng của năm đó, mà là sự trào phúng nhìn thấu bà ta, dường như đang cười nhạo một con tôm con tép không biết tự lượng sức mình vậy.

Hạ Nghiên hét lớn một tiếng, chợt đánh về phía Tưởng Nguyễn, bà ta muốn cào nát gương mặt đó. Nhưng động tác của Thiên Trúc lại nhanh hơn, bay lên một cước đá thẳng vào đầu gối của bà ta. Hạ Nghiên chợt ngã quỵ, quỳ gối trước mặt Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn nhìn bà ta, thản nhiên nói: "Tưởng phu nhân, mùi vị bị ngã vào địa ngục có phải rất tốt hay không?"

Hạ Nghiên khẽ giật mình, đột nhiên phát điên cười lớn lên, bà ta chỉ thẳng vào mặt của Tưởng nguyễn: "Tiện nhân! Ngươi giống như đúc người mẫu thân vô sỉ đó của ngươi!"

"CHÁT!!" một tiếng, Thiên trúc đưa khăn qua, Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng lau tay, nhìn về phía Hạ Nghiên bị đánh tới mức trợn mắt há miệng, mỉm cười: "Mẫu thân, họa là từ trong miệng mà ra."

Hạ Nghiên hung hăng nghiến răng, đột nhiên cúi đầu xuống bật cười, bà ta dứt khoát là vò đã mẻ lại thêm nứt, nói: "Ngươi như thế này đã tức giận rồi? Con tiện nhân kia, xem ra ngươi rất che chở cho người mẹ đoản mệnh của mình nhỉ. Đáng tiếc, lúc trước khi nàng ta chết ngươi không được thấy bộ dạng khóc lóc quỳ xuống cầu xin ta tha cho huynh muội các ngươi một mạng, chậc chậc, thật sự là vô cùng xấu hổ đấy.''

Ánh mắt Tưởng Nguyễn hơi động, vẫn không nói chuyện như cũ, Hạ Nghiên vẫn còn tiếp tục: "Hừ, ngươi không biết mẹ ngươi chết như thế nào đúng không? Lúc trước thân thể nàng ta không được tốt, ta khuyên lão gia quan tâm nàng ta một chút, lão gia phân phó phòng bếp đưa thuốc bổ cho nàng ta. Tiện nhân kia thấy là đồ do lão gia đưa tới, vui mừng hớn hở uống hết, lại không biết rằng thứ mình uống chính là độc dược." Hạ Nghiên cười đầy quái dị: "Nhưng mà ta cũng không hề để lại đầu mối gì, bởi vì độc kia không phải do ta hạ, ngươi đoán thử xem, vậy là do ai làm đây?"

Trong lòng Tưởng Nguyễn hơi run lên, trên mặt lại vẫn không thể hiện bất cứ thứ gì. Hạ Nghiên tự mình cười lên, giống như đã gặp phải chuyện gì đó cực kì buồn cười, nói: "Là Tưởng Đan! Ha ha ha, ta chỉ là cho người uy hiếp Tưởng Đan vài câu, nàng ta liền sợ đến mức mỗi ngày đều hạ độc trong thuốc của Triệu Mi. Triệu Mi cả đời không phải là rất hiền lành sao, lại không biết mình đã tốt bụng nuôi một con sói mắt trắng ở bên người! Chẳng qua sau này, ta còn phát hiện ra một chuyện càng thú vị hơn nữa, Tưởng Đan vậy mà hạ độc cả ngươi nữa." Nàng cười lớn lên nói: "Bởi vì ta nói cho nàng biết rằng, Triệu Mi đối tốt với nàng chỉ là vẻ bề ngoài, ngươi mới là con gái ruột của Triệu Mi, Triệu Mi vĩnh viễn cũng không thể đối tốt với nàng như đối với ngươi. Nếu như ngươi chết đi rồi, Tưởng Tín Chi cũng chỉ có một muội muội là nàng, Triệu Mi sẽ coi nàng là con gái. Tưởng Đan nghe xong những lời này của ta, liền trong ngày thường sẽ tìm cơ hội hạ độc trong trà bánh của ngươi. Ha ha ha! Trong phủ này Tưởng Đan mới chính là người có lòng dạ độc ác nhất. Các ngươi đối với nàng như vậy, nàng lại hận không thể giết chết các ngươi. Ngươi bây giờ có phải rất thất vọng, rất đau lòng không?"

Thiên Trúc hơi kinh ngạc liếc nhìn qua phía Tưởng nguyễn, Tưởng Nguyễn lại lặng im không một tiếng động, sắc mặt không hề thay đổi, giống như căn bản chưa từng nghe được lời của Hạ Nghiên. Nàng chỉ là nhàn nhạt mở miệng nói: "Đa tạ Tưởng phu nhân, thì ra là còn có chuyện như vậy.''

Hạ Nghiên cười lớn lên nói: "Hôm nay ta đã tiến vào nơi này, ta tài nghệ không bằng người, đã thua dưới tay ngươi, cũng không còn hy vọng có thể ra ngoài được nữa. Nhưng mà ngươi thì sao, tiện nhân Triệu Mi kia đã xuống địa ngục rồi, lão gia lại ghét ngươi như vậy, ngươi và tên ca ca sắp chết của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày có kết cục không tốt đẹp! Trong phủ này người muốn các ngươi chết đi nhiều lắm, cẩn thận có một ngày lại phải xuống địa ngục, lại còn không biết hung thủ là ai!"

Tưởng Nguyễn mỉm cười nói: "Ta xuống được địa ngục hay không có liên quan gì đến Tưởng phu nhân? Chẳng qua Tưởng phu nhân có thể xuống được địa ngục hay không, ta trái lại lại biết rất rõ.''

Hạ Nghiên khẽ giật mình, cảnh giác nhìn vào Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn thở dài một tiếng: ''Tưởng phu nhân cho là mình ở tiểu phật đường này, kiếp này đã không còn trông cậy được gì nữa. Chỉ sợ là tất cả kỳ vọng đều ký thác trên người Nhị muội và Nhị ca. Nhưng mà Tưởng phu nhân sao lại không nghĩ thử xem, nếu như chuyện đích mẫu yêu đương vụng trộm truyền ra ngoài, ngày sau Nhị ca và Nhị muội sao có thể ngẩng đầu lên ở trong kinh thành được? Làm sao lại có thể có được một tiền đồ tốt đẹp?"

Cơ thể Hạ Nghiên run lên! Đúng vậy, nếu như chuyện bà ta ngoại tình và hãm hại đích nữ truyền ra ngoài, đồng liêu của Tưởng Siêu sẽ nhìn hắn như thế nào? Lại có gia đình tốt nào muốn cưới Tưởng Tố Tố? Thanh danh của đích mẫu quan trọng với con cái như thế nào, Hạ nghiên tất nhiên hiểu rõ. Bà ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Người bên ngoài làm sao có thể biết được, lão gia chắc chắn sẽ không để lộ chuyện này!" Bà ta hét lên. Tưởng Quyền yêu thương hai đứa con này như vậy, tất nhiên sẽ không đem chuyện xấu trong nhà bêu rếu ra bên ngoài, một khi truyền ra ngoài, bản mặt già nua của Tưởng Quyền cũng không còn chỗ để mà cất nữa rồi.

Nụ cười của Tưởng Nguyễn càng thêm ôn hòa: "Nhiều người nhiều miệng, trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được. Tưởng phu nhân lại chắc chắn không truyền ra ngoài như vậy chứ?"

"Là ngươi. . . Là ngươi. . ." Hạ Nghiên nhìn Tưởng Nguyễn giống như đang nhìn thấy ác quỷ vậy: "Ngươi muộn hại bọn hắn . . .''

"Hại bọn họ chính là ngươi, không phải ta.'' Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm vào mắt của bà ta, nói từng từ từng từ.

Hạ Nghiên chợt quỳ xuống trước mặt Tưởng Nguyễn, bắt đầu liên tục dập đầu: "Ta cầu xin ngươi, đừng hại bọn chúng, cầu xin ngươi, cứu bọn chúng với, tốt xấu gì bọn chúng cũng là huynh đệ tỷ muội của ngươi. Tất cả đều là lỗi của ta, ngươi chỉ cần oán một mình ta là được, bọn chúng vô tội.''

Hạ Nghiên liên tiếp đập đầu mười mấy cái, Tưởng Nguyễn cũng không hề động đậy. Cuối cùng, bà ta ngẩng đầu lên, trong mắt lướt qua một tia kiên quyết, cười lạnh nói: ''Nếu như ngươi muốn truyền ra ngoài, vậy thì cứ nói ra đi."

"Tưởng phu nhân lúc này có phải nghĩ rằng, chỉ cần mình tự sát là được?" Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nói.

Hạ Nghiên sợ hãi nhìn nàng. Đúng là bà ta đã nghĩ như thế, nếu như Tưởng Nguyễn nhất định truyền việc này ra bên ngoài, bà ta sẽ dùng một sợi dây thừng thắt cổ, người chết thân diệt, người bên ngoài cũng không còn cách nào dùng chuyện này để nói về Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu. Bà ta đã không còn nữa rồi, tâm nguyện duy nhất đời này của bà ta chính là hai huynh muội Tưởng Siêu cùng Tưởng Tố Tố có thể sống một cuộc sống ung dung thoải mái, không ngờ Tưởng Nguyễn lại giống như con sâu trong bụng của bà ta, một câu vạch trần tâm tư của bà ta.

Tưởng Nguyễn cười rộ lên: "Tưởng phu nhân yêu thương con cái như vậy, thật khiến cho người ta cảm động. Chẳng qua không biết Nhị muội và Nhị ca phải chăng cũng sẽ suy nghĩ cho phu nhân như thế?" Nàng cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt của Hạ Nghiên: "Ta nghĩ, Nhị muội và Nhị ca sẽ vì có một người mẫu thân như vậy mà cảm thấy xấu hổ. Nếu như Tưởng phu nhân không có cách nào tự sát, bọn họ nhất định sẽ tìm cách xóa bỏ Tưởng phu nhân, bởi vì đối với bọn họ mà nói, sự tồn tại của Tưởng phu nhân giống như một vết nhơ vậy." Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt sợ hãi của Hạ Nghiên, cười vui sướng: "Lúc đó Tưởng phu nhân nhìn thấy con trai con gái của mình tới gạt bỏ sự hiện hữu của mình, chắc hẳn nhất định rất đau lòng. Chỉ là không biết người ra tay trước sẽ là Nhị muội hay là Nhị ca đây?''

Nàng ngồi thẳng lên, nhẹ nhàng liếc mắt qua Hạ Nghiên, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: "Tưởng phu nhân, yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết đi một cách dễ dàng như vậy. Mạng của ngươi, sẽ không phải do ta bóp chết, giết ngươi, phải để cho ruột thịt do ngươi sinh ra làm." Giọng điệu của nàng như yêu tinh, bên trong ẩn chứa một loại cám dỗ khác thường, giống như ma quỷ ở địa ngục đang ngoắc tay vẫy gọi. Nàng thản nhiên nói: "Cốt nhục tương tàn là một vở kịch hay, bản Quận chúa tâm địa độc ác, sao có thể bỏ qua được?"

Váy đỏ kiều diễm, lướt qua trên mặt đất, cửa của tiểu phật đường "két~" một tiếng một lần nữa đóng lại, trong phòng dường như có tiếng khóc sụp đổ của một người.

Tưởng Nguyễn ngẩng đầu, lạnh lùng phân phó hai bà tử bên ngoài cửa: "Canh giữ cẩn thận, đừng để cho bà ta chết.''

Bình Luận (0)
Comment