ĐÍCH NỮ HOẠ PHI
Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách
Chương 166: Tình cảm thuần khiết của Tiêu Thiều
Trở lại Nguyễn Cư, Tưởng Nguyễn cho lui tất cả nha hoàn, Liên Kiều và Lộ Châu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, người duy nhất biết được mọi chuyện đã xảy ra lại là Thiên Trúc với tính cách bí ẩn khiến người khác phát bực, mặc dù buồn bực, nha hoàn vẫn nghe lời lui ra ngoài, trong phòng nhất thời chỉ còn lại một mình Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn ngồi ở trước bàn sách, không biết là nghĩ về chuyện gì, chớp mắt sắc trời đã tối đen lại. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, liền đứng lên đi ra khỏi phòng. Nguyễn Cư nói lớn cũng không lớn, nàng đi men theo hướng trong sân đi tới bên chân tường, ngồi xuống ở bên tường.
Ánh trăng vào đêm hè vừa sáng vừa lớn lại vừa tròn, giống như một viên minh châu lớn, chiếu rõ mọi thứ ở trong sân. Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong đầu trong chốc lát lại hiện lên lời của Hạ Nghiên.
Là Tưởng Đan, là Tưởng Đan bỏ thuốc độc vào thuốc bổ mà Triệu Mi uống hằng ngày.
Nàng nhớ tới lúc trước khi Tam di nương chết đã giao phó Tưởng Đan cho Triệu Mi. Thật ra, Triệu Mi thân là chủ mẫu đương gia của Tưởng gia, đau lòng Tưởng Đan tuổi còn nhỏ đã không còn mẫu thân, liền xem Tưởng Đan như con gái vô cùng yêu thương. Mặc dù khi đó Tưởng Quyền đã lạnh nhạt với Triệu Mi từ lâu, so với Triệu Mi, Hạ Nghiên mới càng giống với chủ mẫu, nhưng khi đó mấy mẹ con Triệu Mi cũng sống rất vui vẻ hòa thuận.
Đối với Tưởng Đan, Tưởng Nguyễn khi còn nhỏ chỉ cảm thấy vị Tứ muội này hơi nhát gan một chút. Thỉnh thoảng cũng sẽ vô cùng kề cận Triệu Mi, ngay cả nàng nhìn thấy cũng có chút ghen tị. Nhưng ngẫm lại thấy cũng rất bình thường, chỉ là một tiểu cô nương không còn mẫu thân đang ỷ lại mẹ cả mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, nhưng lại cảm thấy có chút rét lạnh cả người. Những độc dược lúc trước Triệu Mi dùng lại là do Tưởng Đan hạ, không chỉ như thế, Tưởng Đan còn hạ độc cả nàng. Tưởng Nguyễn lúc này mới hiểu rõ, vì sao thân thể mình vẫn luôn không tốt, thì ra là vì lúc còn nhỏ, đã ăn vào những thứ có độc từ lúc nào không hay. Chỉ là Tưởng Đan lúc đó còn nhát gan, ngày thường muốn tìm cơ hội hạ độc vào trà bánh của nàng cũng không nhiều lắm, về sau nàng lại chuyển đến thôn trang, nếu không cũng không biết bây giờ còn mạng để đứng ở đây không.
Tưởng Đan, trong lòng Tưởng Nguyễn cười lạnh, thì ra trong phủ này còn có một người ẩn sâu như vậy, lại không biết rằng nàng ta là một thứ có lòng dạ độc ác như vậy. Nghĩ đến một đời của mẫu thân cứ như một trò đùa, trong lòng Tưởng Nguyễn không biết là giận hay là buồn.
Cũng không biết ngồi xuống bên chân tường bao lâu, cho đến khi nàng cảm thấy cả người đều có chút ê ẩm, Tưởng nguyễn mới đứng dậy, muốn quay trở về phòng. Vừa quay đầu lại liền ngơ cả người, cách đó không xa, một người thanh niên mặc áo đen lẳng lặng đứng dưới tàng cây, yên lặng nhìn về phía nàng, rõ ràng đến đã lâu.
"Ngươi. . . Đã quay về." Tưởng Nguyễn nói. Tiêu Thiều biến mất mấy ngày, lúc này lại đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện, Tưởng Nguyễn lúc này lại có chuyện trong lòng, trái lại cũng không quan tâm đến việc trách hắn nửa đêm lại xông vào phủ.
Tiêu Thiều nhíu mày, đi về phía nàng, nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Vừa quay trở về liền nghe Thiên Trúc kể lại chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, nhìn thấy Tưởng nguyễn vẻ mặt phiền lòng ngồi bên tường, cũng không biết là đang nghĩ về về chuyện gì, cảm giác vô cùng cô đơn. Bóng lưng tiêu điều đó khiến cho người khác cảm giác vô cùng đau lòng.
Tưởng Nguyễn nhìn Tiêu Thiều đi về phía mình, vươn tay về phía nàng, dường như muốn xoa lên mặt nàng, lúc sắp chạm tới lại dừng lại, chỉ hỏi: "Sao vẫn còn chưa đỡ?"
Đã vài ngày trôi qua, dấu tay trên mặt vẫn còn nhìn thấy được vết sưng đỏ lên trên khuôn mặt trắng noãn vô cùng rõ. Tưởng Nguyễn khẽ giật mình, quay đầu đi chỗ khác: "Ngày mai ta muốn vào cung một chuyến.''
Tiêu Thiều tạm ngưng lại, hiểu ra, nghĩ nghĩ, vẫn lấy ra một chiếc bình sứ từ trong ngực đưa cho nàng: "Sau khi vào cung thì dùng.''
Tưởng nguyễn nhận lấy, thấp giọng nói: "Đa tạ.''
Tâm trạng hôm nay của nàng thật sự rất suy sụp, cho dù là người bình thường cũng có thế nhìn ra được. Lại càng không cần nói đến một người nhạy cảm như Tiêu Thiều. Hắn nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn, đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy tay nàng, nhấc nàng lên. Tưởng Nguyễn còn chưa kịp phản ứng, thì phát hiện mình đã lên tới cây lê lớn trong viện.
"Ngươi làm gì vậy?" Ngồi ở trên cây lê run run rẩy rẩy, nàng chỉ có thể đưa tay nắm chặt lấy hai tay của Tiêu Thiều, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, quyết tâm, dứt khoát đưa tay ôm chặt hông của Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều vốn chỉ là muốn đưa Tưởng Nguyễn lên trên cây. Trong cẩm y vệ lúc Cẩm Nhất Cẩm Nhị không vui, thường sẽ leo lên cây uống rượu. Trước mắt không có rượu, Tiêu Thiều nghĩ đến có lễ ngắm trăng một chút tâm trạng của Tưởng Nguyễn sẽ tốt hơn. Ai ngờ Tưởng Nguyễn lại đưa tay ôm chặt eo hắn, cả người Tiêu Thiều cứng đờ, trong lòng nhanh chóng xuất hiện một tia cảm xúc khác thường. Hương thơm riêng biệt của thiếu nữ bay vào chóp mũi, bàn tay phủ trên bộ quần áo của hắn dưới ánh trăng trắng nõn như ngọc, trong lòng Tiêu Thiều có một sự kích động không tên, muốn phủ lên đôi tay mềm mại đó.
Tưởng nguyễn sau khi ôm lấy eo của Tiêu Thiều mới kịp nhận ra, có chút ảo não sự xúc động nhất thời của mình, vội vàng buông lỏng tay. Vô thức ngẩng đầu nhìn xem phản ứng của Tiêu Thiều, lại thấy Tiêu Thiều ngơ ngác ngồi trên cây, góc nghiêng gương mặt đẹp tuyệt trần, người ngày thường ưu nhã lạnh lùng ngẩn người, lại có thêm vài phần đáng yêu.
"Này." Nàng cố gắng khiến cho giọng noi của mình hiện ra vẻ bình tĩnh: "Mang ta xuống dưới.''
Tiêu Thiều lấy lại tinh thần, mấp máy môi, hỏi: "Như này ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Không đỡ.'' Tưởng Nguyễn tức giận nói: "Không hề thất đỡ hơn tí nào cả!!''
Tiêu Thiều kinh ngạc liếc nhìn nàng, Tưởng Nguyễn bình thường vô cùng bình tĩnh, hiếm khi có lúc tức giận đến mức thở hổn hển như bây giờ. Hắn cảm thấy thú vị, dứt khoát duỗi thẳng hai chân, chắp hai tay sau gáy dựa lên nhánh cây nghỉ ngơi.
Cẩm Nhất và Thiên Trúc ở xa xa đồng thời trừng to mắt, hai người này ngày thường điềm tĩnh, thong dong, âm hiểm, xảo trá tại sao bây giờ lại trở nên ngây thơ như thế? Nói là đứa bé mấy tuổi cũng không quá.
Tưởng Nguyễn nhìn người bắt đầu đang nằm khoan thai kia, chỉ hận mình lúc đầu không luyện võ, không thể đá người này rơi xuống cây. Ngồi ở trên cây, gió mát của mùa hạ hiu hiu thổi tới, khiến cho tâm tình phiền muộn của nàng vơi đi phần nào.
Ở trong Tưởng phủ nơi cả ngày đều là đấu đá tính toán, tràn ngập âm mưu quỷ kế này, thật sự khó có được một thời khắc có thể tĩnh tâm lại, điều đó đã làm những lúc thoải mái không cần nghĩ như này, cũng là một loại xa xỉ. Nàng quay đầu, mặt của Tiêu Thiều liền đối diện với nàng, người thanh niên này vốn sinh ra đã tuyệt diễm, trong kinh thành đồn rằng con gái do Tưởng gia sinh ra đẹp, đó là bởi vì Tiêu Thiều sinh ra là nam nhi. Ví dụ như lúc này nàng nhìn sang, làn môi mỏng của Tiêu Thiều mím chặt, lông mày dài nghiêng về phía tóc mai, mũi thẳng đứng. Hắn sinh ra xinh đẹp lại anh tuấn, động lòng người nhất là đôi mắt đen như mực, lúc này đóng chặt lại, lông mi thật dài rủ xuống. Tưởng Nguyễn nhìn sang, trong lòng không khỏi buồn bực, ‘một nam nhân, lông mi lại dài như vậy làm gì?’ Nhưng lại có chút ngứa tay, bất giác đưa tay ra muốn sờ sờ. . .
Cẩm Nhất căng thẳng đẩy đẩy Thiên Trúc: "Nàng ta muốn làm gì vậy? Phi lễ chủ tử của chúng ta?"
"Ta làm sao biết được?" Thiên Trúc tức giận nói: "Ngươi xem bộ dạng của chủ tử, kia không phải là hoan nghênh người ta đến phi lễ sao?"
Hai tay của Tưởng Nguyễn đang sắp đụng tới lông mi của Tiêu Thiều, Tiêu Thiều bất ngờ mở mắt ra, Tưởng Nguyễn sững sờ, đối diện với một đối mắt đen nhánh thâm thúy. Đôi mắt của Tiêu Thiều là đẹp nhất, bình thường nét mặt lạnh lùng, cảm xúc đều viết ở trong mắt, lúc này nhìn vào, sáng như kim cương vỡ tản ra, mang theo say lòng người. Cho dù là người tâm vững như bàn thạch, mắt thấy cũng nhịn không được mà động lòng.
Tưởng Nguyễn hơi ngẩn người, Tiều Thiều lại cũng hơi ngạc nhiên, Tưởng Nguyễn chớp chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt ngày thường luôn ẩn chứa sự trào phúng nay lại chỉ toàn sự hoang mang, ánh mắt trong suốt, bất giác liền hiện ra vẻ mị hoặc riêng biệt của thiếu nữ.
Tiêu Thiều chỉ cảm thấy trong lòng như có một con kiến bò qua bò lại vô cùng ngứa, Tưởng nguyễn lại ngơ ra, ánh mắt rơi vào bên tai có chút đỏ lên của Tiêu Thiều.
Người này sao lại đơn thuần như thế chứ?
Nàng bật cười một tiếng, tiếng cười đó lại khiến cho Tiêu Thiều có chút ảo não, muốn nghiêng người ngồi xuống, lại quên hai người vẫn còn ở trên cây. Trong lúc vô ý khiến cành cây đung đưa, rắc rắc vỡ tan, hai người đồng thời ngã xuống dưới.
Tưởng Nguyễn hoảng sợ hét lên một tiếng, Tiêu Thiều vội đưa tay tới đỡ lấy eo của nàng, đợi đến khi hai người hồi phục lại tinh thần, một người trên một người dưới, Tiêu Thiều đè ở trên người Tưởng Nguyễn, một tay theo bản năng đệm ở dưới gáy của Tưởng Nguyễn, lá cây rơi xuống khắp người hai người.
Lộ Châu và Bạch Chỉ nghe được âm thanh liền chạy ra, vừa tới đã nhìn thấy một màn này. Cẩm Nhất che lại mắt của mình, Thiên Trúc bên cạnh không còn dáng vẻ trầm lắng như thường ngày, kích động nuốt một ngụm nước bọt: "Chủ tử. . . Chủ tử không ngờ lại nhiệt tình như vậy."
Liên Kiều sợ kinh động người bên ngoài, trong lòng vừa tức vừa hận, đẩy Tiêu Thiều ra đỡ Tưởng Nguyễn lên, bảo vệ trước người Tưởng Nguyễn, cảnh giác nhìn về phía Tiêu Thiều: "Tiêu vương gia hơn nửa đêm lại xông vào phủ nhà người ta, chính là để phi lễ tiểu thư nhà chúng ta?"
Liên Kiều từ trước đến nay đanh đá, nói chuyện cũng trực tiếp, lại không ý thức được trong lời nói của mình có gì không đúng. Tiêu Thiều bất chợt nhíu mày lại.
Lộ Châu lại rất vui vẻ, nàng xuất thân từ đường phố, quy củ đối với nàng mà nói cũng không quan trọng như đối với Bạch Chỉ và Liên Kiều, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra Tiêu Thiều không phải là vật trong ao. Người lạnh lùng như thế, lại chỉ đối xử với Tưởng Nguyễn hoàn toàn khác với những người bên ngoài. Nếu như có được vị cô gia như thế này, chẳng phải là rất tốt sao. Trong lòng Lộ Châu tự cảm thấy làm nữ chủ nhân của Cẩm Anh Vương phủ dường như cũng không tệ, ít nhất những chuyện đáng ghét giống như trong phủ bây giờ, những người này cũng không dám dễ dàng tìm đến làm phiền Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn có chút đau đầu, Lộ Châu và Liên Kiều đều hiểu lầm rồi, nghĩ tới chuyện này chính là do Tiêu Thiều nửa đêm xông vào phủ gây ra, không khỏi lại trừng mắt liếc Tiêu Thiều. Lại không nghĩ tới nàng bình thường là người nhìn vào có vẻ ôn hòa, nhưng thực tế lại cực kỳ xa cách, chỉ có khi ở cùng những người thân cận mới thể hiện ra tính cách thật sự. Hành động này rơi vào trong mắt Lộ Châu và Liên Kiều, trong lòng không khỏi kinh ngạc, càng chắc chắn suy đoán rằng tiểu thư nhà mình cùng Cẩm Anh Vương trẻ tuổi có gì đó.
Tiêu Thiều thấy vậy, trong mắt lướt qua chút vui vẻ. Cũng không tiếp tục làm tăng thêm phiền phức cho Tưởng Nguyễn, chỉ nói: "Nếu có chuyện gì, đến Đông Phong Lâu tìm ta. Tối nay đã quá muộn, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.'' Nói xong liền xoay người nhảy lên tường, biến mất trong cảnh đêm.
Đường đường chủ tử của ba mươi vạn Cẩm Y vệ của Đại Cẩm triều, lại hết lần này tới lần khác học theo yêu râu xanh đi trèo tường. Tiêu Thiều đi tất nhiên vô cùng ưu nhã, nhưng lại không biết lời mình nói trước khi rời đi khiến người khác suy nghĩ miên man, nhất thời lại nhấc lên một cơn sóng lớn trong lòng hai nha hoàn thiếp thân của Tưởng Nguyễn.
Bởi vì một trận náo loạn này của Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn cũng không có tâm tư suy nghĩ tới những lời Hạ Nghiên nói ban ngày nữa, ngay cả chuyện của Tưởng Đan cũng không còn để tâm nữa, tâm trạng trái lại tốt hơn so với lúc trước. Trở lại trong phòng cũng không còn nghĩ nhiều nữa, tắt đèn đi nghỉ sớm.