Cô gái đứng trong đám đông chính là đương gia chủ mẫu hiện tại của Tưởng phủ Hạ Nguyệt, trước kia khi đối diện với Tưởng Quyền thì luôn cúi đầu né tránh ánh mắt Tưởng Quyền, hiện tại nghe Tưởng Quyền lớn tiếng gọi lại không nén được sự tức giận, mặt lập tức đỏ lên, không nói gì.
Tưởng Quyền nháy mắt hiểu ra, không quan tâm nơi đây là đâu trường hợp gì, lớn tiếng giận mắng: "Chính là ả! Là tiện phụ này thông đồng với người ngoài hãm hại ta. Bình thường thư phòng của ta chỉ có ả mới vào được! Chỉ ả mới có thể thần không biết quỷ không hay âm thầm nhét chiếc hộp kia vào. Hạ Nguyệt, ta đối xử ngươi không tệ, ngươi lại ác độc như thế, mưu sát phu quân! Ngươi là một con độc phụ!"
Hạ Nguyệt đứng trong đám người, mọi ánh mắt đều chĩa vào nàng ta, Hạ Nguyệt gồng người giây lát, đột nhiên chảy ra hai hàng lệ nóng: "Lão gia, từ khi Nguyệt nương gả làm vợ người, nào có từng không làm tròn bổn phận, sao người lại phải đối xử với ta như thế, thậm chí không tiếc đổ tội lớn bằng trời này lên đầu Nguyệt nương? Sao Nguyệt nương có thể hãm hại lão gia, nếu lão gia gặp bất trắc gì, một cô gái không nơi nương tựa như Nguyệt nương biết phải sống thế nào đây? Nguyệt nương biết lão gia và Nghiên tỷ tình thâm như biển, từ khi gả vào Nguyệt nương đã không được lão gia yêu thích, nhưng lão gia à, Nguyệt nương cũng là thê tử của người mà, sao người có thể đối xử với Nguyệt nương như vậy chứ?" Hạ Nguyệt vốn đã gầy yếu, thái độ khiến lòng người chua xót, bất chợt quỳ xuống, dập đầu trước công đường: "Thôi, lão gia, hai ta dẫu sao cũng nghĩa phu thê, nếu Nguyệt nương có thể cứu lão gia, thì Nguyệt nương cũng cam tâm tình nguyện cứu lão gia một mạng! Chiếc hộp và rương gỗ kia là do Nguyệt nương bỏ vào!"
Lúc nói câu này nước mắt chứa chan, gần như khóc ngất. Xưa nay con người đồng tình kẻ yếu, nếu kẻ yếu còn là một nữ nhân xinh đẹp, lòng đồng tình sẽ tăng thêm mấy phần. Hạ Nguyệt càng nói vậy, người khác càng hoài nghi Tưởng Quyền đến cả thê tử mới cưới cũng hại, quả đúng là một gã nam nhân tư lợi. Từng lời Hạ Nguyệt nói lý lẽ hùng hồn, đúng thế, nay Hạ gia đã không còn, Hạ Nguyệt cần gì phải hãm hại Tưởng Quyền, Tưởng phủ ngã, nàng ta sẽ biến thành quả phụ, hại nhiều hơn lợi. Về phần Hạ Nguyệt nói Tưởng Quyền vẫn tâm niệm Hạ Nghiên, người có mặt đều thấy châm biếm, sợ rằng cõi đời này chỉ có một gã nam nhân như Tưởng Quyền mà thôi, chỉ lão mới có thể nhớ mãi không quên nữ nhân đã cắm sừng mình, quả nhiên nồi nào úp vung nấy.
Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn Hạ Nguyệt biểu diễn, cảm thấy thật thú vị. Dường như nữ tử Hạ gia trời sinh đã có thiên phú diễn kịch, nhất là trong những trường hợp cần lấy nước mắt đồng tình của người khác. Năm đó Tưởng Quyền chết đuối trước dáng vẻ ấy của Hạ Nghiên, nay Hạ Nghiên đổi thành Hạ Nguyệt, không biết Tưởng Quyền cảm thấy sao. Lời nói dối và nước mắt của nữ nhân, chỉ đích thân trải qua mới hiểu được lợi hại. Sợ ràng Tưởng Quyền đã căm ghét Hạ gia luôn rồi.
Hạ Nguyệt là một người thông minh, Hạ gia ngã, một con cờ duy trì quan hệ hai nhà Hạ Tưởng như nàng ta đã không còn tác dụng, Hạ Nguyệt tự hiểu, lấy dã tâm của Tưởng Quyền, chung quy sẽ có một ngày đá kẻ vô dụng là nàng ta qua một bên. Nói sao hiện nay nàng ta cũng là đương gia chủ mẫu của Tưởng gia, tình thế của Tưởng gia nàng ta biết rõ, một phủ đệ mất hết danh tiếng sớm muộn cũng đổ. Tưởng Quyền đối với nàng ta không lạnh không nóng, Hạ Nguyệt lại đang độ thanh xuân tươi trẻ, sao có thể cam tâm. Xưa nay nữ tử Hạ gia đều dã tâm bừng bừng, dù Hạ Nguyệt chỉ là một biểu muội xa cũng sẽ không cam lòng cứ thế mai một cả đời. Tưởng Nguyễn giao dịch với nàng ta, Hạ Nguyệt vì tiền đồ của bản thân, không chút do dự bán đứng Tưởng Quyền.
Tưởng Quyền tức muốn điên, ánh mắt người xung quanh nhìn lão đều tràn đầy nghi ngờ, lão muốn tìm một người nói giúp mình, nhưng lại phát hiện người có thể lên tiếng cho lão lại không có ở đây. Thê tử của lão, con gái của lão, đồng liêu, thậm chí đồng minh của lão, không có một ai cả. Lão đột nhiên phát hiện, lão trở thành người bị bỏ rơi, một món đồ vô dụng bị vứt đi.
"Đây chính là kết quả ngươi muốn?" Tưởng Quyền âm trầm nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, bỗng nhiên cười thảm: "Ngươi khiến tất cả mọi người đều phản bội ta, ta nuôi được một đứa con gái tốt, ha ha ha, ta không biết mình đã nuôi được một đứa con gái tốt như vậy!"
"Ác giả ác báo." Tưởng Nguyễn nhàn nhạt đáp: "Tưởng thượng thư, ngẩng đầu ba thước có thần linh. Ngày đó khi ngươi ra tay với mẹ ta, thì hẳn phải nghĩ đến kết cục hôm nay." Đúng vậy, nàng muốn Tưởng Quyền nếm kết cục người người xa lánh. Kiếp trước người phụ thân này bày mưu lập kế, biến tất cả mọi thứ lão xem thường thành con cờ, đá lót đường cho Tưởng phủ, từng bước từng bước lót đường cho ngôi vị hoàng hậu của Tưởng Tố Tố. Mỗi một bước vinh quang của Tưởng gia, đều giẫm đạp trên xương máu của ba mẹ con họ mà đúc ra. Hôm nay Tưởng Quyền cũng nên nếm thử mùi vị này. Cảm giác tuyệt vọng giãy giụa, cô độc khốn khổ, trong phút chốc phát hiện bị tất cả mọi người phản bội, phát hiện bản thân bất lực không thể làm gì. Muốn đánh cờ? Có thể! Kiếp này sẽ đổi vị trí người hạ cờ, ván cờ này do nàng tới viết, mà lão, chẳng qua chỉ là một con cờ bị dồn vào chỗ chết, trở nên vô dụng, phế thải mà thôi!
Tưởng Quyền đột nhiên im miệng, lão trừng trừng nhìn Tưởng Nguyễn, ánh mắt chứa đựng hận thù và điên cuồng không chút che giấu của Tưởng Nguyễn rơi vào đáy mắt lão, khiến lão đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Lão không biết hận thù của Tưởng Nguyễn từ mà đâu tới, một con người sao có thể có dáng vẻ đáng sợ như vậy, giống như một con dã thú ăn thịt người vậy.
"Tưởng Quyền, ngươi có nhận tội?" Tôn Húc thấy thế cục đã định, vỗ kinh đường mộc quát lên.
Tưởng Quyền ngơ ngác quay đầu lại, lão nhìn Tôn Húc, bỗng nhiên từ từ cười lên, lão đứng ở giữa, khinh thường nói: "Tôn Húc, ngươi giả bộ thanh cao gì chứ? Mọi người đều là người làm quan, chỉ cần là quan, thì chẳng ai trong sạch cả. Hôm nay ngươi đối với ta như vậy, ta tự nhận quyền thế không bằng người, không lời gì để nói, tội này, ta nhận! Nhưng ngươi hãy nhớ rằng, ta chỉ nhượng bộ trước quyền thế, nếu hôm nay quyền thế của ta đủ để chống lại dù chỉ là chút ít, bất luận ra sao cũng sẽ tranh luận một phen!"
Tưởng Nguyễn nghe lời lão nói, khóe mắt cong cong, cười thật nhẹ. Không hổ là Tưởng Quyền, làm quan nhiều năm, nhìn thấu điểm quan trọng. Chuyện hôm nay, thật ra nhân chứng không quan trọng, vật chứng cũng không quan trọng, thế thì vụ án này thẩm tra ra sao. Thái độ của Tôn Húc mới là quan trọng nhất, Có lẽ Tưởng Quyền cho rằng Tôn Húc sẽ nễ tình đồng liêu mà không làm quá đáng, thế nhưng thái độ của Tôn Húc đã nói rõ một chuyện, có người đang làm chỗ dựa cho Tưởng Nguyễn, bất kể người nọ là ai, có thể khiến Tôn Húc cúi đầu, tất nhiên lai lịch không nhỏ. Lúc Tưởng Quyền nhận tội thậm chí vẫn chưa xuất hết sức, lão cố ý rộng lượng nhận tội, mấy câu đó lọt vào tai sẽ khiến người khác nghĩ thế nào, sẽ khiến người ta bất giác liên tưởng đến việc khác. Dù nhận tội cũng muốn hắt một chậu nước bẩn lên người Tưởng Nguyễn và Tôn Húc, quả nhiên tâm cơ hiểm ác.
Chẳng qua sao Tưởng Quyền có thể nghĩ ra cách này chứ? Tưởng Nguyễn cười khẽ, trước giờ Tưởng Quyền không phải loại lãng phí thời gian trên chuyện vô dụng. Nếu đã nhận tội, thế hắt một chậu nước bẩn không đau không ngứa vì mục đích gì? Hành động đó tựa như một người bó tay hết cách cắn ngược lại, Tưởng Nguyễn nhìn mà chỉ cảm thấy buồn cười. Nàng từ từ đứng dậy, đi tới chỗ Tưởng Quyền, tất cả mọi người lặng lẽ nhìn hai cha con, cảm xúc Tưởng Quyền kích động, gương mặt già nua phồng đến đỏ bừng vặn vẹo, xương gò má gầy gò, không còn dáng vẻ tiêu sái năm xưa. Mà Tưởng Nguyễn lại đang độ thanh xuân, da trắng mặt đẹp, thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng.
Hai người một xấu một đẹp, một cáu kỉnh một bình tĩnh, một cười một tức, nhìn không giống cha con. Tưởng Nguyễn đi tới trước mặt Tưởng Quyền, Tưởng Quyền căm tức nhìn nàng, trong ánh mắt chứa vô vàn tức giận và oán hận, thậm chí còn có một chút sợ hãi, lại không có chút xíu ấm áp nào. Tưởng Nguyễn đã quen, nàng dừng bước trước mặt Tưởng Quyền, bỗng nhiên thở dài, nhẹ nhàng nói: "Thì ra Tưởng thượng thư xưa nay thanh lưu hùng tâm tráng chí, cũng sẽ có một ngày nhượng bộ trước quyền thế.”
Nàng nói bằng thái độ thở than, tựa như búa tạ nện vào người Tưởng Quyền. Trước mắt mơ mơ hồ hồ, thời điểm lão đắc ý khi trở thành tân quý trong triều, dù dã tâm lớn bằng trời, chỗ tốt nhiều hơn cả giấy bạc. Lão vẫn luôn phải tỏ vẻ thanh lưu không dính thế tục, nay lại chủ động thừa nhận nhún nhường trước quyền thế. Đây đối với lão thật sự là đả kích trí mạng, là sỉ nhục không sao chịu được. Mà tất thảy sỉ nhục đều đến từ đứa con gái bị lão vùi xuống đáy bùn.
Giờ đây Tưởng Nguyễn đắc thế, Tưởng Quyền lại cảm thấy địa vị bản thân thấp kém. Từ tận xương tủy lão là một kẻ hèn yếu lại dối trá, luôn để tâm đến cái nhìn của người đời đối với mình, cho nên mới dốc sức tạo cái danh thanh lưu nghiêm chính. Giờ đây lớp vỏ bọc bị xé toạt, Tưởng Quyền không nhịn được nữa, chợt cảm thấy hít thở không thông, ngất đi.
Hai quan sai vội vàng đưa Tưởng Quyền xuống, Tôn Húc vỗ kinh đường mộc, quát: "Tội thần Tưởng Quyền nhận tội trên công đường, cùng thiếp thất Hạ thị đồng mưu giết hại thê tử, giết hại con, thập ác khó tha, tội chứng rành rành, ngàn người chứng kiến, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ác tính chư loại, theo luật nhốt vào thiên lao, ngày kế tuyên án!"
Đám đông đứng xem náo nhiệt lập tức sôi trào, Triệu Quang xiết thật chặt quả đấm, hôm nay ông đã cố kiềm chế, dù nghe thấy Tưởng Quyền nhận tội, cũng biết chắc chắn Tưởng Quyền không thoát khỏi xử phạt, nhưng Triệu Quang vẫn mất khống chế. Triệu Nguyên Giáp an ủi ông, Triệu Nguyên Bình và Triệu Nguyên Phong hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút nặng nề.
Tưởng Nguyễn hờ hững đứng tại chỗ nhìn Tưởng Quyền bị kéo đi, từ từ rủ mắt, vậy là kết thúc rồi à? Dĩ nhiên không.