Đích Nữ Họa Phi ( Dịch Full )

Chương 343 - Chương 343 - Bí Mật Của Tiêu Thiều (1)

Chương 343 - Bí mật của Tiêu Thiều (1)
Chương 343 - Bí mật của Tiêu Thiều (1)

Trong cung, Tưởng Đan trải qua cuộc sống thư thái, gần đây đột nhiên lo âu, ngay cả thiếp thân cung nữ cũng nhận ra bất thường. Nàng ta ngồi phịch xuống ghế, từ từ nắm chặt lưng ghế, cung nữ rốt cuộc không nhịn được nói: "Nương nương đang bận tâm chuyện của Tưởng thượng thư sao ạ? Nương nương phải chú ý sức khỏe, bệ hạ biết sẽ lo lắng."

Tưởng Đan đổi sắc, miễn cưỡng nở nụ cười, thở dài nói: “Ta chỉ không ngờ Đại tỷ tỷ lại tuyệt tình như thế, dẫu sao cũng là cha ruột, sao có thể nhẫn tâm như vậy. Mặc dù bổn cung và phụ thân không quá thân cận, thế nhưng nếu phải trơ mắt nhìn người rơi vào tình cảnh này, vẫn không đành lòng." Nàng ta vừa nói, vừa ra vẻ ưu sầu đỡ trán.

"Nương nương quá lương thiện," cung nữ không nhịn được khuyên nhủ: "Tuy nhiên hiện tại quan trọng nhất vẫn là chăm sóc tốt bản thân."

Tưởng Đan phất phất tay, lắc đầu nói: "Bổn cung biết, ngươi lui xuống trước đi."

Cung nữ lo lắng nhìn Tưởng Đan một cái rồi lui ra, sảnh lớn chỉ còn lại mình Tưởng Đan. Nàng ta bấm móng tay xuống tay vịn ghế, sắc mặt dữ tợn.

Tưởng Quyền đã bị đưa vào thiên lao, không ngờ bản lĩnh của Tưởng Nguyễn lại lớn đến vậy, đã qua nhiều năm như thế mà vẫn tìm ra chứng cứ, hiện tại kẻ dính líu chỉ có Tưởng Quyền, nhưng Hồ Điệp biết rõ nàng ta cũng bán mạng cho Hạ Nghiên, tại sao không vạch trần chuyện đó ra. Chắc chắn Hồ Điệp không có lòng tốt đến nỗi giữ bí mật cho Tưởng Đan, đồng thời Tưởng Đan đã đoán được lờ mờ, ấy là Tưởng Nguyễn cố ý đè sự thật này xuống, vì Tưởng Nguyễn biết rõ nàng ta mới là người hạ độc Triệu Mi và Tưởng Nguyễn.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Tưởng Đan đã chột dạ. Thủ đoạn của Tưởng Nguyễn thế nào, nàng ta biết rõ hơn bất kỳ ai. Từ một đích nữ ban đầu không ai coi ra gì đến Cẩm Anh Vương phi không ai dám khinh thường hiện tại, Tưởng Nguyễn từng bước từng bước nuốt chửng phủ thượng thư, diệt trừ từng kẻ đối nghịch. Tưởng Nguyễn lục thân không nhận, lại có thù tất báo, sao có thể bỏ qua cho nàng ta? Bây giờ không có động tĩnh gì, chắc chắn vì đã chuẩn bị hậu chiêu!

Tưởng Đan càng nghĩ càng sợ, cắn chặt môi, một lát sau, nàng ta đột nhiên kêu tâm phúc Châu nhi vào, nói: "Ta có chuyện giao cho ngươi làm."

Cùng lúc đó, trên xe ngựa về phủ, Cẩm Tam khó hiểu hỏi Tưởng Nguyễn: "Nếu thiếu phu nhân biết Tưởng Chiêu nghi cũng là hung thủ hại phu nhân, vì sao không thuận thế để Hồ Điệp khai ra nàng ta? Dù có là phi tử, chỉ cần liên quan đến tánh mạng phu nhân nhà quan, sẽ bị thẩm tra xử lý, ngay cả bệ hạ cũng không thể nhúng tay. Vì sao Thiếu phu nhân lại tha cho nàng ta?"

"Ta sẽ không tha cho nàng ta." Tưởng Nguyễn mỉm cười: "Chỉ không muốn nhẹ nhàng như thế. Lời Hồ Điệp nói quá nhiều sơ hở, sở dĩ Tưởng Quyền sa lưới, là bởi vì Tiêu Thiều nhúng tay, hiện giờ sĩ đồ của Tưởng Quyền đã đi tới hồi cuối, uy lực trong triều không lớn, bệ hạ cũng sẽ không có quá nhiều dị nghị với vụ án này. Thế nhưng nếu dính líu đến Tưởng Đan, nàng ta đang được thánh sủng, nếu kẻ có lòng nghiêm túc tra xét án này, muốn phát hiện điểm khả nghi bên trong thật sự không khó. Đừng quên, Hồ Điệp và cái gọi là chứng cứ đều do chúng ta chế tạo ra, chuyện trên đời, nếu không muốn để lộ dấu vết, ấy là không thể.”

Cẩm Tam ngẫm nghĩ, mới gật đầu nói: "Tuy nói vậy, nhưng bỏ qua cơ hội lần này thì thật đáng tiếc. Có phải thiếu phu nhân đã có cách hay hơn?"

"Bản tính Tưởng Đan đa nghi, mặc dù ra tay tàn nhẫn, nhưng nhiều năm qua, tận xương tủy nàng ta vẫn luôn là một kẻ hèn yếu nhát gan. Nàng ta sợ sự việc bại lộ, nghĩ hẳn hiện đang gấp gáp vô cùng. Trong lúc cuống cuồng, nào có thể suy ra sự kỳ lạ trong án lần này, chắc chắn hiện giờ mọi tâm tư của nàng ta đều đang suy tính phải làm sao mới không bị phát hiện. Cẩm Tam, sau khi về phủ ngươi điều vài Cẩm y vệ bảo vệ Tưởng Quyền, trước khi Tưởng Quyền chưa bị tuyên án, không thể để lão bị giết người diệt khẩu." Tưởng Nguyễn dặn dò.

Cẩm Tam kinh ngạc: "Nàng ta muốn giết người diệt khẩu?" Vừa nói trong mắt vừa thoáng qua sự khinh thường: "Một nữ nhân thế này, vì bảo toàn bản thân mà chuyện gì cũng dám làm, khó trách năm đó có thể xuống tay với phu nhân. Tuy nhiên Thiếu phu nhân, dù rằng bảo vệ Tưởng Quyền, nhưng sao phải làm vậy?”

Tưởng Nguyễn đáp: "Ta không muốn chủ động ra tay, một khi chủ động, truy tra ra, sẽ làm bại lộ bản thân. Nay chỉ đang dụ rắn ra khỏi hang mà thôi, ta muốn nàng ta càng vội càng dễ lộ sơ hở, ta sẽ khiến nàng ta phải hành động, phần mồ đào lên sẵn kia, kẻ bị chôn vào chính là nàng ta." Nàng nói rất dịu dàng, lại khiến Cẩm Tam rùng mình, lòng không kiềm được rét run, nhìn Tưởng Nguyễn cười thản nhiên, liền biết nàng đã tính toán kỹ lưỡng, nên yên lòng.

Khi về đến Vương phủ, ngoài dự đoán của mọi người, trước cửa phủ có nhiều thị vệ xa lạ đang đứng gác, mặc dù những người này ăn mặc như thị vệ bình thường trong phủ, nhưng Tưởng Nguyễn liếc cái đã thấy sự khác biệt. Nàng giỏi quan sát chi tiết, nhóm thị vệ này gương mặt nghiêm nghị tác phong ngay ngắn, so ra Cẩm y vệ cũng kém hơn. Tưởng Nguyễn nhíu mày, kiếp trước dầu gì nàng cũng ở trong cung nhiều năm, nhìn đám người này rất giống ngự tiền thị vệ.

Thấy nàng bước tới, bọn thị vệ rối rít gật đầu nói: “Thuộc hạ bái kiến Vương phi.”

Sắc mặt Cẩm Tam và Thiên Trúc khẽ biến, Lâm quản gia một đường chạy chậm tới, thấy Tưởng Nguyễn thì hơi ngẩn ngơ, như không nghĩ rằng nàng sẽ về sớm như vậy, sững sốt nói: "Thiếu phu nhân, sao người về sớm quá vậy?"

Giả vờ không nhìn thấy sự khác thường của những người này, Tưởng Nguyễn ung dung nói: “Có hơi mệt, Lâm quản gia, ta vào thư phòng ngồi một chút, có chuyện gì chờ Tiêu Thiều về rồi hẳn nói.”

Vừa nhắc tới "thư phòng", Lâm quản gia chợt khựng lại. Trong nhóm thị vệ xa lạ, thị vệ dẫn đầu đột nhiên nói: "Vương phi xin chớ tới thư phòng!"

Tưởng Nguyễn không đếm xỉa, tựa như chẳng nghe gã nói gì, cất bước đi về phía thư phòng. Sắc mặt thị vệ thủ lĩnh biến đổi, lập tức ngăn cản trước mặt Tưởng Nguyễn, trầm giọng nói: "Xin Vương phi dời bước."

Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn gã, ánh mắt ung dung, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lạnh nhạt nhìn người nọ. Người nọ bị nàng nhìn đến á khẩu, Tưởng Nguyễn đạm nhạt nói: "Lâm quản gia, đây là thị vệ mới tới sao? Sao lại không biết quy củ như thế."

"Thuộc hạ không phải thị vệ mới tới." Thị vệ thủ lĩnh đã tại chức nhiều năm, dạng quan to quý nhân nào mà chưa thấy qua, đôi khi một số quan gia còn phải nễ mặt gã mấy phần. Đây là lần đầu tiên bị người khác không chút do dự đánh thẳng vào mặt. Tuy rằng lúng túng, thế nhưng tính khí vẫn ổn, không nổi giận lý luận với Tưởng Nguyễn. Nét mặt vô cùng nhún nhường.

"Người bên ngoài?" Tưởng Nguyễn mỉm cười: "Nếu là thị vệ ngoài phủ, thì là người ngoài rồi, người ngoài lại muốn nhúng tay vào chuyện phủ Cẩm Anh vương, cho dù thế lực của chủ tử ngươi có lớn đến mức nào, chỉ cần kẻ đó không phải họ Tiêu, thì nhúng tay không nổi vào nơi này." Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói.

Thị vệ cả kinh, có chút tò mò nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn bình tĩnh đối mặt, người nọ là một người thông minh. Biết rõ có lẽ Tưởng Nguyễn đã biết được thân phận người bên trong, nhưng thế thì, tại sao nàng dám nói vậy?

Tưởng Nguyễn tâm lặng như nước, quả thật nàng đã lờ mờ đoán được thân phận người bên trong, mặc dù không hiểu, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác chán ghét. Nếu là thường ngày, có lẽ nàng sẽ lựa chọn tránh đi, nhưng nay nàng đã là nữ chủ nhân phủ Cẩm Anh vương, thế nên cảm thấy không vui. Mặc dù kiếp trước người nọ không phải đầu sỏ, nhưng từ ấy về sau, nàng chán ghét tông từ này. Kiếp này tránh được thì tránh, không ngờ vẫn phải dính dáng ư? Nhưng ông ta dựa vào đâu tư cách gì mà lại muốn nhúng tay vào cuộc sống của người khác?

Bình Luận (0)
Comment