Thế nhưng Tuyên Phái nói không sai, Tuyên Ly vốn là người cẩn thận, bởi vì ngôi vị hoàng đế này lấy được một cách không quang minh chính đại, cho nên càng chú trọng lời nói của người ngoài. Hắn nhất định sẽ không để người khác bắt được điểm yếu, lúc này càng sẽ tỏ vẻ minh quân, dù thật sự có muốn động tay động chân gì, cũng tuyệt đối không dám làm một cách quang minh chính đại, gây ra động tĩnh quá lớn.
Tuyên Phái nhìn Tưởng Nguyễn, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói: "Mẫu phi, hôm nay người đến tìm con, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Phái nhi," Tưởng Nguyễn thu hồi suy nghĩ, nhìn thiếu niên trước mặt: "Con muốn làm hoàng đế sao?"
Trong cung nhiều tai mắt, nói ra câu này một cách đường đường chính chính như thế thật sự có hơi lớn mật, nhưng Tưởng Nguyễn không hề lo âu, chỉ vì Tuyên Phái đã không còn là Tuyên Phái ngây ngô ngốc nghếch không biết gì của đời trước nữa, phòng vệ ở Nam Uyển đến cả một giọt nước cũng không lọt. Tưởng Nguyễn nói xong, nhìn chằm chằm vào mắt Tuyên Phái.
Tuyên Phái hơi ngẩn ra, ngay sau đó cúi đầu xuống, cắn răng nói: "Mẫu phi. . . Con. . . Muốn làm hoàng đế."
"Được." Tưởng Nguyễn gật đầu. Tuyên Phái sững sốt, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Nguyễn, cậu vốn cho rằng Tưởng Nguyễn sẽ tức giận hoặc có thái độ khác, tuyệt không ngờ rằng nàng lại bình tĩnh như vậy. Bởi vì kiếp trước ở trong cung, Tưởng Nguyễn và cậu nếm trải quá nhiều đau khổ, tất cả ngọn nguồn chỉ vì làm người . Bây giờ cậu muốn làm hoàng đế, bởi vì cậu muốn trở nên lớn mạnh hơn, chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, mới có thể nhét Tưởng Nguyễn dưới cánh chim của mình. Nhưng trong mắt người ngoài, cậu chỉ vì dã tâm và tư dục của mình mà thôi, Tưởng Nguyễn sẽ cảm thấy thế nào về cậu, Tuyên Phái không dám nghĩ.
Vậy mà Tưởng Nguyễn chỉ hời hợt đáp một tiếng được, ngay cả một câu phản đối cũng không có. Tuyên Phái ngơ ngác nhìn nàng, nói: "Mẫu phi, người không tức giận ư?"
"Tất cả mọi thứ trên cõi đời này, mong muốn, cứ đi lấy, không lấy được, cứ tranh, cứ cướp. Nhưng Phái nhi à," Tưởng Nguyễn nhìn hắn: "Thứ con muốn, ta sẽ đoạt tới cho con."
Mắt Tuyên Phái nóng lên, suýt đã rơi lệ, nhưng cậu biết mình không thể khóc. Nay cậu đã là người lớn, không thể ngốc nghếch dốt nát như xưa khiến Tưởng Nguyễn lo lắng. Cậu cắn răng ép nước mắt về, nhân tình ấm lạnh trong cung, người đi trà lạnh, trên đời có một người nói với mình rằng: Thứ con muốn, ta sẽ đoạt tới cho con. Câu nói ấy khó khăn biết bao.
Mẫu phi, thứ người muốn, con cũng sẽ đoạt tới cho người. Tuyên Phái nói thầm trong lòng. Chỉ nghe giọng Tưởng Nguyễn truyền tới: "Vậy Phái nhi à, con có thể nói cho ta biết, con đã giấu thánh chỉ ở đâu không?"
Tuyên Phái cả kinh, có chút không biết làm sao nhìn Tưởng Nguyễn, chỉ vừa nhìn, cậu đã biết mình không giấu được người ấy, cậu ấm ức nói: "Mẫu phi làm sao biết được?"
"Dựa vào dự định của con, con luôn sắp xếp chặt chẽ mọi việc trong triều, trước nay luôn ở thế tấn công, mấy ngày gần đây lại chững lại, không thể nào có khả năng là Tuyên Ly khiến con đổi ý. Ta con là một đứa bé có chủ kiến, một khi nhận định chuyện gì sẽ kiên trì làm đến cùng. Có lẽ từ khi trở về mục tiêu của con đã là vị trí kia." Tưởng Nguyễn dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Mấy ngày trước người của Tuyên Ly xuống tay giết Lý công công, nghĩ tới nghĩ lui nguyên nhân chỉ có thánh chỉ. Nhưng nếu trong thánh chỉ viết lập con thành Thái tử, thì con nào sẽ tâm thành bất định như thế."
“Phái nhi, trong thánh chỉ viết không phải tên con, nhưng Tuyên Ly không biết, đúng không?” Tưởng Nguyễn đạm nhạt hỏi.
Tuyên Phái nhìn vào mắt Tưởng Nguyễn, kiếp trước Tưởng Nguyễn luôn dịu dàng nhìn cậu, trong ánh mắt là sự bênh vực không chút do dự và từ ái, giờ đây nữ nhân trước mặt đã lột xác không còn hèn yếu như xưa. Nàng đối đãi người mặt nóng lòng lãnh, nhưng khi đối diện với cậu, vẫn ôn hòa như thường lệ. Cho dù hiện giờ trong sự ôn hòa ẩn chứa mấy phần nghiêm nghị, nhưng Tuyên Phái biết, cậu không cách nào nói dối Tưởng Nguyễn, giấu giếm thế nào cũng không được.
"Không sai, chẳng qua mẫu phi chỉ nói đúng phân nửa." Tuyên Phái thấp giọng nói: "Trong phần thánh chỉ ấy phụ hoàng đích xác viết lập con thành Thái tử, nhưng mà. . ." Tuyên Phái cắn răng: "Ông ấy lập hai phần thánh chỉ."
Tưởng Nguyễn cả kinh, nàng hỏi: "Cái tên viết trong một phần thánh chỉ khác, là ai?" Nói tới đây, thật ra trong lòng nàng đã đoán được người kia là ai, tất cả nghi ngờ lúc đầu đều liên kết với nhau, tạo thành một kế hoạch hoàn hảo. Mà Tuyên Phái cũng không phụ sự mong đợi nói ra câu trả lời: "Cẩm Anh Vương, Tiêu Thiều."
"Thì ra là như vậy. . . ." Tưởng Nguyễn lẩm bẩm nói. Đến đây mới ngưng, cuối cùng nàng cũng hiểu mưu kế của hoàng đế, vị đế vương ấy quả nhiên không hề vô dụng như vẻ ngoài thể hiện, hoặc có lẽ tất cả biểu hiện bên ngoài chỉ là giả vờ. Có lẽ ngay cả việc Tuyên Ly hạ độc ông ta cũng đã bị ông ta phát giác từ lâu, chỉ là tương kế tựu kế.
Nhưng vì cái gì chứ? Tại sao, tất nhiên là bởi vì Tiêu Thiều rồi.
Lập hai phần thánh chỉ, một phần viết tên Tuyên Phái, một phần viết tên Tiêu Thiều. Nếu Tiêu Thiều thật sự bất luận ra sao đều không tiếp chỉ, ông ta sẽ để cho Tuyên Phái lên ngôi. Thế nhưng phần thánh chí ấy của Tuyên Phái, không phải vạn bất đắc dĩ, nhất định sẽ không xuất hiện.
Khó trách, khó trách kiếp trước Tuyên Ly cũng hạ độc, khi đó rõ ràng địa vị Tuyên Ly trong triều đã không ai có thể cản trở, nhưng hoàng đế vẫn không hề có ý lập hắn thành Thái tử, nguyên nhân chỉ vì Tiêu Thiều. Mà Tuyên Ly phát hiện ra, biết hoàng đế không định lập hắn làm Thái tử, có điều chỉ không rõ nguyên nhân bên trong, thế nên tàn sát hết tất cả các huynh đệ, sau đó hạ sát chiêu trước khi hoàng đế để lộ thánh chỉ. Ra tay sạch sẽ, thuận lý thành chương lên ngôi, không hề để lại một lời dèm pha nào.
Tuy nhiên hắn không hề ngờ được, hoàng đế căn bản không hề muốn lập bất kỳ một đứa con trai nào của mình thành Trữ quân, ánh mắt của ông ta chỉ luôn nhìn Tiêu Thiều. Cho nên sau khi Tuyên Ly lên ngôi, Tiêu Thiều trở về, đại thần cầm thánh chỉ ra, Tiêu Thiều trừ gian, chứng minh thân phận, nghiệp lớn nhất thống đã là danh chính ngôn thuận.
Nay hoàng đế muốn giở trò cũ, lại không ngờ rằng, mọi thứ đã không còn như xưa. Tuyên Phái đủ lớn mạnh để chống lại Tuyên Ly, mà Tiêu Thiều, căn bản không hề muốn nhận vị trí này.
Tuyên Phái trầm lặng một hồi, mới nói: "Mẫu phi, thật xin lỗi, không phải con cố ý phải gạt người, chỉ là. . . Chỉ là con không biết nên làm thế nào mới phải." Lòng cậu phức tạp. Tiêu Thiều làm hoàng đế, Tưởng Nguyễn tất nhiên sẽ là hoàng hậu, việc ấy tất nhiên cũng rất tốt, chẳng qua trong lòng Tuyên Phái nảy sinh một tia không cam, cậu không thể nói rõ vì sao, nhưng cố gắng lâu như vậy cuối cùng phải chắp tay nhường cho người khác ư? Cậu đã thề sẽ bảo vệ Tưởng Nguyễn cuối cùng chỉ có thể nhìn Tưởng Nguyễn được người khác bảo vệ? Huống hồ gì Tuyên Phái không hề tin tưởng Tiêu Thiều, nếu sau khi Tiêu Thiều lên ngôi lại thay đổi không còn đối xử tốt với Tưởng Nguyễn nữa thì sao? Các loại khả năng, khiến Tuyên Phái trăm mối ngổn ngang, đây mới là đầu mối khiến Tưởng Nguyễn phát hiện ra.
“Con không cần lo lắng,” Tưởng Nguyễn sờ đầu cậu: “Tiêu Thiều không có ý muốn làm hoàng đế, vị trí này, vẫn sẽ thuộc về con. Ta sẽ trợ giúp con, phủ Cẩm Anh vương sẽ đứng sau làm hậu thuẫn cho con.” Đây là cam kết.
Mặc dù trong lòng đã sớm dự liệu khả năng này, nhưng khi lời ấy được toát ra từ miệng Tưởng Nguyễn, trong lòng Tuyên Phái vẫn không kìm được kích động. Cậu đè nén sự kích động, nghi hoặc nhìn Tưởng Nguyễn hỏi: "Nhưng mà mẫu phi, tại sao phụ hoàng lại muốn lập Cẩm Anh Vương thành Trữ quân?" Khi cậu thấy phần thánh chỉ kia, lòng khiếp sợ đến mức khó diễn thành lời. Nhưng cậu tra tới tra lui, luôn tra không ra nguyên nhân. Tựa như tất cả mọi thứ đều bị người khác xóa đi, biến mất sạch sẽ, không để lại chút gì hết. Tuyên Phái nói: "Mẫu phi, chẳng lẽ. . . . Hắn cũng là con trai của phụ hoàng?"
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có suy đoán này là phù hợp nhất. Giang sơn Tuyên gia không thể rơi vào tay người ngoài, mà hoàng đế lập Tiêu Thiều, chỉ có thể nói rõ Tiêu Thiều cũng là huyết mạch hoàng gia. Nhưng tại sao Tiêu Thiều lại trở thành con riêng của hoàng đế, chẳng lẽ Cẩm Anh Vương phi và hoàng đế. . . Tuyên Phái nghĩ xa. Bất chợt bị Tưởng Nguyễn vỗ đầu, có lẽ nàng cũng đoán được trong lòng Tuyên Phái nghĩ gì, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Không phải như con nghĩ đâu, bớt nghĩ vớ vẩn đi."
"Vậy. . . ." Tuyên Phái còn muốn hỏi.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng," Tưởng Nguyễn cắt ngang lời cậu: "Nếu con thật sự muốn biết nguyên nhân, tự mình đi tìm Tiêu Thiều, nếu huynh ấy đồng ý, ta sẽ nói cho con nghe." Thân thế của Tiêu Thiều không phải việc nhỏ, nếu tự ý nói cho Phái nhi Tưởng Nguyễn cũng cảm thấy không ổn, Tiêu Thiều đồng ý rồi hẳn nói.
Tuyên Phái nghe thế thì xụ mặt: "Sao phải hỏi hắn ạ, không phải mẫu phi cũng tuân theo quy tắc tam tòng tứ đức đấy chứ? Chỉ là một Cẩm Anh Vương thôi, bí mật của hắn con không thèm biết, con sẽ tự có cách để điều tra." Cậu mạnh miệng nói.
Tưởng Nguyễn cười nói: "Được rồi, ta muốn hỏi con, phần thánh chỉ kia ở nơi nào, và người con cài bên cạnh hoàng đế rốt cuộc là ai?"
Tuyên Phái có thể dễ dàng lấy được tin tức của thánh chỉ như vậy, tất nhiên vì có người bên cạnh hoàng đế chỉ điểm. Ban đầu Tưởng Nguyễn còn tưởng rằng Tuyên Phái lôi kéo Lý công công, nhưng nay Lý công công đã chết, nếu thật sự là Lý công công, sợ rằng bí mật ấy cũng đã bị người của Tuyên Ly phát hiện. Nhưng Tuyên Ly không có động tác gì, nên chắc chắn rằng, người của Tuyên Phái không phải Lý công công, thế rốt cuộc người này là ai?
"Là Mục Tích Nhu." Tuyên Phái nói: "Thánh chỉ ở chỗ cô ấy. Phụ hoàng tin tưởng cô ấy, giấu thánh chỉ ở chỗ cô ấy sẽ không khiến người khác hoài nghi."
"Mục Tích Nhu?" Tưởng Nguyễn giật mình. Mỹ nhân băng lãnh nổi tiếng trong cung, Tưởng Nguyễn cũng từng hoài nghi thân phận Mục Tích Nhu, một cô gái xinh đẹp nhưng quá lạnh lùng, thế nhưng vẫn có được sự sủng ái của hoàng đế thì ắt có thủ đoạn, nào đơn giản như vậy. Nhưng sau đó thấy Mục Tích Nhu không làm ra chuyện gì, cũng không tham dự vào vũng nước đục hậu cung, nên yên lòng, chỉ cho rằng ấy là một cô gái vốn không muốn vào cung nhưng thân bất do kỹ chỉ đành cố thủ giữ mình thôi.
Nhưng nay Tuyên Phái lại nói, Mục Tích Nhu là người của cậu bé?
*