Không đợi Tưởng Nguyễn mở miệng, Tuyên Phái đã chủ động nói: "Mục đại nhân cố ý muốn Mục Tích Nhu vào cung, lúc đầu con từng có duyên gặp qua cô ấy một lần, đồng ý sẽ để cô ấy được tự do. Dù sao cô ấy cũng phải vào cung, nên con đã hứa, đến một ngày, Đại Cẩm thay đổi triều đại, ấy là lúc cô ấy có được tự do."
"Cô ấy cứ thế dễ dàng tin tưởng con?" Tưởng Nguyễn kinh ngạc. Thực lực thật sự của Tuyên Phái dần hiển lộ khi bắt đầu năm mới. Thời gian trước, trong nhận thức của mọi người, cậu chỉ là một hoàng tử phế vật không được thánh sủng, thậm chí ngay cả tư cách đoạt đích cũng không có. Người như thế sao có thể có được sự tin tưởng của Mục Tích Nhu, thậm chí khiến Mục Tích Nhu cam tâm tình nguyện trở thành một con cờ?
"Con người luôn có nhược điểm, cô ấy cũng không ngoại lệ." Tuyên Phái hàm hồ nói: "Nếu số phận định sẵn phải vào cung, sau khi vào cung cả đời u uất, chi bằng dùng mạng mình đổi lấy vài thứ, có lẽ sẽ được tự do tự tại hơn." Tuyên Phái đang nói về Mục Tích Nhu, Tưởng Nguyễn nghe vào tai càng giống như nói chính cậu hơn. Tưởng Nguyễn nhìn thiếu niên trước mặt, lòng khẽ thở dài. Nàng cho rằng mình đã bảo vệ Tuyên Phái rất tốt, trên thực tế, khi nàng và Tuyên Phái chưa nhận nhau, Tuyên Phái đã chuẩn bị rất nhiều cho hiện tại, thù hận và chịu đựng cậu chưa từng quên dù chỉ một ngày, mà nàng lại bỏ quên.
Mặc dù không biết Tuyên Phái đã dùng cách nào để thuyết phục Mục Tích Nhu trở thành con cờ, nhưng có thể tượng tưởng được Tuyên Phái đã bỏ ra cái giá không nhỏ. Tưởng Nguyễn không hỏi thêm, giờ đây Tuyên Phái không còn là đứa bé không biết gì cần nàng giúp đỡ lên kế hoạch về mọi thứ nữa, cậu đang dùng cách của mình để bảo vệ nàng, lót đường cho nàng.
"Được." Tưởng Nguyễn nói: "Hôm nay ta muốn con giao một phần thánh chỉ cho ta."
Tuyên Phái hơi ngẩn ra, không cự tuyệt, theo bản năng hỏi: "Mẫu phi muốn thánh chỉ làm gì?" Cậu không nói rõ là phần thánh chỉ nào, chẳng qua hai người đều biết rõ ấy tất nhiên là thánh chỉ viết tên Tiêu Thiều. Nếu Tưởng Nguyễn nói Tiêu Thiều không muốn tranh ngôi vị hoàng đế, Tuyên Phái tin tưởng hắn thật sự không có ý định này. Nhưng nay Tưởng Nguyễn cần phần thánh chỉ kia để làm gì?
"Thánh chỉ để trong cung không an toàn." Tưởng Nguyễn lắc đầu nói: "Thân phận của Tiêu Thiều là bí mật, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng toàn bộ Đại Cẩm sẽ rối loạn, đến lúc đó dù con có thánh chỉ của hoàng thượng, phong con làm Thái tử, chỉ sợ cũng không thể phục chúng, khiến Tuyên Ly thừa cơ ra tay, hắn chỉ mong xảy ra chuyện thôi. Giờ đây Lý công công đã chết, có lẽ Tuyên Ly đã phát giác điều gì, người của hắn có khắp nơi trong cung, chưa chắc không tra đến chỗ Mục Tích Nhu. Chỉ sợ khi đó con cũng sẽ bị hắn trói buộc. Phần thánh chỉ này để ở trong cung quá không an toàn, ta đem đi tiêu hủy là được."
"Nhưng. . . ." Tuyên Phái luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được không đúng chỗ nào, ngay lúc do dự. Chỉ nghe Tưởng Nguyễn nói: "Cẩm Anh vương phủ không phải nơi dễ ra vào, Cẩm y vệ trung thành và lợi hại, vả lại, ta mang thánh chỉ đi, con chỉ cần thoáng tiết lộ một chút tin tức cho phía Tuyên Ly, hoặc con không cần làm gì cả, người của Tuyên Ly cũng sẽ biết chuyện này, cứ thế, hắn sẽ nhắm hết mũi nhọn về phía Cẩm Anh vương phủ. Phần thánh chỉ còn lại trong cung sẽ được an toàn hơn, đồng thời, có thể tranh thủ thêm không ít thời gian cho con, Tuyên Ly sẽ không còn ngày ngày nhìn chằm chằm con."
Lời này không sai, nhưng Tuyên Phái không biết, Tưởng Nguyễn khéo léo thay mặt phủ Cẩm Anh vương. Đúng vậy, Tuyên Ly vẫn không có gan chính diện động vào phủ Cẩm Anh vương, mà thực lực của Cẩm y vệ Tuyên Phái biết rõ, dù Tuyên Ly muốn động thủ, trước đó cũng phải suy tính kỹ lưỡng. Nhưng với Tưởng Nguyễn, nhất là khi không có thứ gì bảo vệ, thì đơn giản hơn nhiều.
Tưởng Nguyễn không cho Tuyên Phái thời gian suy nghĩ rõ ràng, đã nói: “Được rồi, bây giờ con đi lấy phần thánh chỉ đó đi.”
"Bây giờ sao?" Tuyên Phái kinh ngạc không hiểu sao hôm nay Tưởng Nguyễn lại nóng vội như vậy, hơi tủi thân nói: "Mẫu phi không ở lại thêm một chút sao? Lấy thánh chỉ xong là phải xuất cung rồi ạ?!"
"Hôm nay có một số việc phải làm," Tưởng Nguyễn sờ đầu cậu: "Huống chi chỗ con có hai phần thánh chỉ, lấy về thừa dịp sắc trời vẫn chưa quá tối. Tránh cho gây thêm chuyện không đáng có, trong cung xảy ra biến cố, ta phải về phủ nghĩ rõ ràng. Trái lại là con đó Phái nhi, mấy ngày gần đây con ngàn vạn đừng hành động thiếu suy nghĩ, bất luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần nhớ thuận theo tự nhiên là được. Nếu có quyết định gì, nhớ tìm Tiêu Thiều thương lượng, ngàn vạn lần không nên lỗ mãng."
Tuyên Phái bỉu môi: "Tại sao phải tìm hắn chứ," nhìn thấy thần sắc Tưởng Nguyễn nghiêm túc, lại ho nhẹ hai tiếng nói: "Biết rồi ạ, nếu có chuyện, con nhất định sẽ tìm hắn thương lượng."
Lúc này Tưởng Nguyễn mới cười nói: "Được, đi thôi."
Dưới tình huống có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm Nam Uyển như hiện nay, Tuyên Phái vẫn có thể khống chế được cục diện. Nhìn bề ngoài có vẻ như Tuyên Ly chiếm thượng phong, trên thực tế, người bên gối hoàng đế là người Tuyên Phái cài vào, Tuyên Phái lấy bất biến ứng vạn biến, đây mới là cách làm ổn thỏa nhất. Trong ván cờ này, ai biết nhiều hơn, phần thắng càng lớn hơn. Rất hiển nhiên, Tuyên Ly biết thật sự quá ít.
Hoàng đế để thánh chỉ ở đâu, Mục Tích Nhu rõ ràng nhất. Nhắc đến mới thấy chăm chọc biết bao, từ xưa quân vương đa nghi nhất, với một người lạnh lùng như Mục Tích Nhu, chưa từng bày ra vẻ thân thiện lấy lòng gì với hoàng đế, vậy mà hoàng đế lại cho rằng nàng là người chân thành nhất. Càng cao tuổi, càng không tin tưởng người bên cạnh, những người dịu dàng lấy lòng, sợ rằng mang theo hồng nhan ám tiễn, Mục Tích Nhu thì khác, nên trở thành người bên gối được hoàng đế tin tưởng nhất. Đặt thánh chỉ ở chỗ Mục Tích Nhu, bởi vì Mục Tích Nhu không hề lui tới với những người khác ở hậu cung hay triều đường, sẽ chẳng ai ngờ được thứ quan trọng như thánh chỉ, mà một phi tử như Mục Tích Nhu lại cũng có thể biết.
Tóm lại Tưởng Nguyễn vẫn lấy được thánh chỉ dưới sự sắp xếp của Tuyên Phái, ngay trước mặt Tuyên Phái và Mục Tích Nhu, nàng không chút để ý mở thánh chỉ ra, đọc qua một lần. Yên tâm, quả nhiên bên trong viết lập Tiêu Thiều thành Thái tử, thậm chí bên trên còn viết rõ Tiêu Thiều là con trai của Thái tử Hồng Hi. Phần thánh chỉ này nặng tựa thái sơn, Tuyên Phái lại không chút để ý, sau khi Mục Tích Nhu đi khỏi, mới do dự nói: "Mẫu phi, như vậy, liệu có mang phiền phức đến cho phủ Cẩm Anh vương không?"
Cậu không muốn quản đến sống chết của phủ Cẩm Anh vương, thế nhưng nay Tưởng Nguyễn đã là Cẩm Anh Vương phi, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, nếu Cẩm Anh vương phủ có vấn đề gì, Tưởng Nguyễn cũng sẽ bị liên lụy. Thế nên Tuyên Phái cũng phải lo nghĩ cho phủ Cẩm Anh vương.
Đang suy nghĩ, Tưởng Nguyễn đã xếp thánh chỉ lại, đặt vào hộp gỗ, để chung với vài món đồ Thái hậu ban thưởng, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tuyên Phái cả kinh, vừa tiếc nuối Tưởng Nguyễn còn chưa ngồi được bao lâu đã muốn về, vừa kinh ngạc vì nàng qua loa với thánh chỉ như vậy. Mặc dù cảm thấy Tưởng Nguyễn làm việc hết sức ổn thỏa, Tuyên Phái vẫn có chút bất an nhắc nhở: "Mẫu phi không bằng đổi chỗ để thứ kia, như vậy, không khỏi. . ."
"Yên tâm, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất," Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười: "Nếu giấu quá kỷ, sẽ giấu đầu lòi đuôi, khiến người khác sinh nghi. Ta không sao, con không cần tiễn, miễn khiến kẻ khác hoài nghi. Bây giờ con không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì, cẩn thận một chút tốt hơn."
Tuyên Phái luôn cảm thấy hôm nay Tưởng Nguyễn có chút kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì không nói ra được, tuy nhiên Tưởng Nguyễn đã lâu không tỉ mỉ dặn dò cậu như vậy, điều này khiến Tuyên Phái cảm thấy thế cục hiện nay so với tưởng tượng càng gian nan hơn. Cậu sai Minh Nguyệt đưa Tưởng Nguyễn ra cung, Minh Nguyệt theo lời làm theo.
Trong cung nhiều tai mắt, bình thường đã có vô số cặp mắt theo dõi Nam Uyển, hôm nay Tưởng Nguyễn vào cung, vốn đã khiến mọi người nghi ngờ, thấy Tưởng Nguyễn đến chỗ Tuyên Phái nói chuyện thật lâu mới ra ngoài, hình như lúc đi thăm hoàng đế còn thấy có mặt Mục Tích Nhu, càng khiến người ta hoài nghi hơn.
Tuyên Ly đứng trong nhà, nghe thủ hạ hồi báo, ánh mắt thâm trầm. Từ sau khi hoàng đế bị bệnh, hắn phải làm một người con có hiếu, dĩ nhiên cũng vì để dễ tìm đồ từ chỗ hoàng đế, nên không về phủ, mà luôn ở lại trong cung, đích thân sắc thuốc cho hoàng đế. Người không biết, còn cảm thán trước hiếu tâm của hắn, trong triều thỉnh thoảng có người viết chiết tử ca tụng đức hạnh, hiếu tâm của Tuyên Ly. Tất nhiên Tuyên Ly sẽ không ngại việc mỹ danh của mình được vang dội, thời điểm phục vụ hoàng đế, cũng hết sức tận tâm. Hắn chẳng cần giở thủ đoạn trong thuốc. Ngay cả Hạ Thanh cũng không có cách khám ra bệnh, căn bản không cần hắn động thủ.
Nhưng mà, Tuyên Ly nhíu chặt mày, vốn cho rằng hoàng đế sẽ luôn hôn mê đến lúc băng hà, đó chính là biện pháp hoàn mỹ nhất. Nhưng nay xem ra, hoàng đế phát bệnh không đúng lúc, bởi đến tận hiện tại hắn vẫn chưa tìm được phần thánh chỉ kia, hoàng đế đã viết xong thánh chỉ từ lâu, đồng thời cái tên trong thánh chỉ không phải hắn, đây là chuyện hắn đã sớm dự đoán được, sau đó qua miệng Lý công công mà xác nhận được. Hiểu con không ai bằng cha, đồng thời hiểu cha không ai bằng con. Làm cha con với hoàng đế nhiều năm, chẳng biết từ lúc nào hắn không còn coi đó là cha, mà là đối thủ, là đá ngáng đường. Âm thầm giao thủ nhiều năm, trước giờ hắn chưa từng đứng ở thế thượng phong lần nào.
Sự chăm sóc và che chở hoàng đế dành cho thái tử, Tuyên Ly đều biết, chính vì vậy, hắn không còn kế hoạch nào tốt hơn. Có lúc Tuyên Ly không hiểu, rõ ràng hoàng đế rất ghét Thái tử, Thái tử vô năng vô đức, vì sao hoàng đế còn phải bênh vực y, không để y nhường vị trí kia lại. Bất kỳ ai cũng nhìn ra hoàng đế giữ Thái tử lại, chỉ vì tạm thời không muốn bất kỳ ai có được vị trí kia, vậy thì ông ta đã giữ thái tử vị cho ai? Tuyên Ly vẫn cho rằng, trong các hoàng tử của Đại Cẩm, chỉ mỗi hắn có tư cách nhất, nhưng hắn cảm giác được, hoàng đế thưởng thức hắn, ca ngợi hắn, luôn khích lệ hắn, đối với hắn cũng cực tốt, nhưng ông ta chưa từng có ý để hắn ngồi lên vị trí kia.
Tuyên Ly không hiểu, không cam lòng, cảm giác ấy ngày càng trở nên vặn vẹo, hắn dần loại trừ những kẻ có thể uy hiếp đến mình, vậy mà đến cuối cùng, hoàng đế vẫn không muốn lập hắn làm Thái tử. Rốt cuộc hắn vứt bỏ tia nhân từ cuối cùng, bỏ thuốc vào thức ăn của hoàng đế.
Từ xưa đến nay, hành thích vua giết cha đoạt vị, không phải chuyện hiếm thấy. Tuyên Ly không phải kẻ đầu tiên làm thế, hắn thản nhiên cho rằng, làm vậy là đúng, đấy mới là phương pháp tốt nhất. Trên đời này, nếu muốn thứ gì, phải tranh, phải đoạt, xưa nay hắn luôn là thợ săn giỏi nhẫn nhịn và xuất sắc nhất, nhất định sẽ cười đến cuối cùng.