[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 102

Ở căn cứ này một thời gian dài, Vân Thanh Diệu rút ra được một kết luận.

Huấn luyện viên căn bản chưa từng học qua môn toán!

Ngươi vĩnh viễn không thể biết được rằng, hít đất 3 cái trong miệng huấn luyện viên là bao nhiêu cái? Vĩnh viễn không biết được chạy bộ mười phút là bao lâu……

Đồng dạng, hôm nay huấn luyện viên nói, chỉ cần một chuyến là được. Mẹ nó! Đây chính là một lời nói dối trần trụi ….

Cái gì một chuyến?!

Hắn có vô số lý do để khiến người ta phải đi thêm một chuyến nữa!

Nếu hỏi học sinh, bọn họ muốn làm gì nhất vào lúc này?

Đáp án chỉ sợ là: Giẫm nát thời khoá biểu ‘truy hồn đoạt mệnh’ trong tay huấn luyện viên!

Thể lực của Mễ Lị Á tiếp cận S, có thể nói là thuộc tốp đứng đầu, tuy rằng cũng mệt mỏi, nhưng luôn là người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.

Ngải Lan Ni tìm cái ghế nhỏ, ngồi ở dưới gốc cây râm mát, lấy tay che trán nhìn về phía bên này.

“Có trà không?” Nàng mỉm cười hỏi trợ lý.

“Có, đang chuẩn bị cho ngài, xin chờ một lát”.

Trợ lý lanh lẹ xoay người, đi đến chỗ người máy gia dụng ở phía sau, lấy ra loại trà mà nàng thường uống.

“Đây!”, Sau khi pha xong, trợ lý quay lại đưa cho nàng.

Ngải Lan Ni chậm rãi đưa lên mũi ngửi nhẹ, sau đó nhấp một ngụm.

Bỗng nhiên, nàng nhíu chặt mày, trong miệng phát ra âm thanh không vui, đồng thời trừng mắt nhìn trợ lý.

Trợ lý vừa thấy vẻ mặt này, liền biết mình sắp bị ăn mắng.

Nàng tiến lên một bước, đôi tay tạo thành hình cái bát, giơ lên trước mặt Ngải Lan Ni.

“Phốc……” Ngải Lan Ni đem nước trà phun đến trên tay nàng, thần sắc vô cùng không vui.

“Nước trà không đúng!”

Trợ lý có chút thấp thỏm, “Ngải tiểu thư, nước ở trong núi Ura tạm thời không còn nữa.”

“Đã hết rồi ư?” Ánh mắt của Ngải Lan Ni âm lãnh, thuận tay đổ nước lên đùi của trợ lý.

Trợ lý bị nóng đến mức cắn răng, vành mắt đều đỏ lên, lại không dám ra tiếng.

Nàng đã là trợ lý thứ 16 của Ngải Lan Ni.

Các trợ lý cũ đã bị Ngải Lan Ni sa thải bởi vì nhiều lý do

Thời điểm bọn họ dời đi tất cả đều rất xấu hổ, có người thì bị hoài nghi ăn trộm, có người bị nói tráo đổi đồ vật của Ngải Lan Ni, còn có người nhìn trộm riêng tư của nàng ấy ….

Không phải tất cả mọi người đều có thể nén giận, tự nhiên cũng có trợ lý nghĩ tới giằng co với nàng.

Nhưng năng lực của Ngải La Ni quá lớn, chỉ cần một câu đã khiến cho người nọ vô pháp làm việc tiếp ở trong lĩnh vực này.

Nước mắt của trợ lý gần như sắp trào ra, nếu không phải thật sự cần công việc này, nàng cũng không sẵn lòng phục vụ người này!

Mỗi ngày, nếu buổi tối nàng ta không ngủ được, sẽ bắt lấy trợ lý để hỏi, ta có đẹp hay không? Ta đẹp hay là Phạm Vi đẹp?

Nếu ngươi trả lời nàng “Đẹp.”, nàng sẽ hỏi tiếp, “Đẹp ở nơi nào?”

Ban ngày trợ lý vội vàng sắp xếp hành trình, xử lý công việc, buổi tối lại vắt hết óc để ca ngợi nàng đẹp.

Mấu chốt là, người này còn có trí nhớ biến thái, nàng có thể cho phép chính mình hỏi đi hỏi lại người khác là mình có đẹp hay không? Lại không cho phép người khác trả lời lặp đi lặp lại một câu.

Trà nàng uống là loại được mang về từ một tinh cầu viễn cổ, nghe nói sản phẩm này chỉ có vương thất mới có thể uống được, sản lượng cực ít, giá cả tự nhiên cũng không phải loại trợ lý nhỏ như nàng có thể mua nổi.

Trà kia, nàng cần phải dùng nước từ núi Ura để pha.

Nếu hôm nay nàng không tìm thấy nước ở núi Ura, sợ là cũng sẽ bị chụp một cái mũ ăn trộm lên đỉnh đầu đuổi đi.

Trợ lý cảm thấy vừa châm chọc lại vừa khổ sở.

……

Một binh lính chạy tới bên này, Ngải Lan Ni lại khôi phục bộ dáng dịu dàng, ôn nhu tươi cười.

Nàng ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ra, che ở trên đùi trợ lý, dịu dàng nói, “Ngươi nhìn xem ngươi này, sao lại sơ ý như vậy, bị bỏng tới đi?”

Binh lính không có nhìn các nàng, mà vội vàng chạy về phía trước.

Ngải Lan Ni ném khăn tay xuống đất, trầm thấp nói, “Đi tìm nước đi! Tìm không thấy cũng đừng trở lại nữa!”

Lúc này, huấn luyện viên rốt cuộc cũng tuyên bố giải tán, mọi người kéo lê bước chân, hướng tới gốc cây gần đó.

Chân Vân Thanh Diệu đã mất cảm giác, cả người như lão Phật gia treo ở trên người Hoắc Xuyên, cũng đi tới tàng cây.

Hoắc Xuyên thật không kiên nhẫn, nhưng vẫn đưa cho nàng một chén nước.

Vân Thanh Diệu nằm liệt ở dưới tàng cây, “Tiểu Xuyên Tử, cảm tạ ngươi.”

“Fuck, ngươi kêu ta là cái gì?”

Hoắc Xuyên dù chưa từng xem qua phim cổ trang, cũng cảm thấy đây không phải xưng hô dễ nghe gì.

Nếu không phải sợ về nhà sẽ bị mẹ hắn dông dài, thiếu một đồng minh đối phó ba của hắn, hắn thèm vào quan tâm cái tên hâm này.

“Bạn tốt, không cần để ý.”, Vân Thanh Diệu cười, hướng hắn vẫy vẫy tay.

Hoắc Xuyên nhìn sắc mặt của nàng, thấy nàng thật sự không có sức lực để nói thêm câu nào, hừ lạnh một tiếng, đi tìm một cái ghế nhỏ lại đây ngồi.

Ngải Lan Ni hưởng thụ sự khen tặng của các nam sinh, khóe mắt liếc thấy được một màn này.

Nàng vẫn luôn được ‘chúng tinh phủng nguyệt’, có chút không thoải mái.

Lại có thể có nam sinh không quan tâm đến nàng sao……

Vì nữ sinh không có ngực kia ư?

Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Xuyên, Ngải Lan Ni chớp chớp đôi mắt ẩm ướt, đứng lên.

Nàng thướt tha, lả lướt đi đến trước mặt Hoắc Xuyên, làn váy trong gió khẽ bay nhẹ, một chút hương thơm thoảng qua.

“Các ngươi giỏi quá! Vừa nãy ta xem các ngươi huấn luyện, thật là lợi hại, kỳ thật ta cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng có phải rất mệt hay không?”

Ngải Lan Ni đi đến chỗ nào cũng được chiều chuộng, nên kỹ năng chủ động bắt chuyện thật sự không thể nói là tốt.

Ít nhất lời này cũng không khiến cho người ta muốn tiếp chuyện.

Vân Thanh Diệu cũng không thích nàng, nữ nhân này cho người ta cảm giác thực giả tạo, vừa giả tạo lại vừa dối trá.

Nàng lúc này lại đây, sợ là cũng không có ý tốt.

Nhưng trên mặt Vân Thanh Diệu vẫn mang theo tươi cười.

Gặp người ba phần cười là biểu tình thường dùng của nàng.

Khi càng không rõ tình huống, Vân Thanh Diệu thường cười càng tự nhiên hơn.

“Chào bạn!”, Ngải Lan Ni hướng về phía Vân Thanh Diệu vươn tay.

Vân Thanh Diệu hướng nàng gật đầu cười, giơ tay ra hiệu một chút, tỏ vẻ chính mình không có sức lực đứng dậy.

Ngải Lan Ni nói: “Huấn luyện mệt như vậy sao?”

Vân Thanh Diệu: “Ah….”

Ngải Lan Ni nói, “Ta cũng muốn thử xem, haizzz, nhưng khẳng định là kém xa huấn luyện viên của các bạn.”

Vân Thanh Diệu vẫn cười, nhưng ngữ khí có chút không mặn không nhạt, “Nga.”

Về phần Hoắc Xuyên?

Hắn tuy rằng thích bài hát kia, nhưng Hoắc thiếu gia đã gặp qua nhiều minh tinh, lúc này cũng không có cảm giác gì.

Hơn nữa Hoắc thiếu gia cũng không phải một người bình thường, cho nên hắn cũng lười nâng đầu.

Ngải Lan Ni nhìn bộ dáng của hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy nghẹn muốn chết.

Hoắc Xuyên không cho nàng mặt mũi, nhưng nam sinh nể tình nàng thì vẫn không ít.

Ngay lập tức có người ồn ào đòi cho Ngải Lan Ni được chạy thử một đoạn 400 mét vượt chướng ngại vật.

Bọn họ cũng chỉ đơn giản là muốn khoe ra chính mình, giống như tâm trạng của trẻ con muốn được bố mẹ khen ngợi.

Không đúng, ở đây, phải nói là bọn họ muốn thể hiện sự quyến rũ nam tính của mình với nữ thần mà họ yêu thích, để nữ thần tự mình chứng kiến sự cường hãn của bọn họ.

Ngải Lan Ni liếc nhìn Vân Thanh Diệu một cái, cười cười, lại thật sự thay một bộ quần áo tập luyện.

“Oa…… Chạy thật sao……”

Đây quả thực chính là niềm vui bất ngờ, vô số người chạy đến 400 mét chướng ngại vật bên kia chờ xem.

Ngải Lan Ni đứng dậy, lao tới, nhảy…… Động tác liền mạch lưu loát.

Miệng đám học sinh càng há càng lớn, sau đó, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Vân Thanh Diệu.

Động tác của Ngải Lan Ni quá có tính khiêu khích, người sáng suốt nhìn một cái là biết, nàng gần như là phục chế lại lộ trình trước đó của Vân Thanh Diệu, thậm chí mấy thói quen cũng bắt chước, chỉ là tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Đây là vả mặt!

Thật là vả mặt!

Rõ ràng vả mặt…… Các nàng có thù oán sao?

Vân Thanh Diệu:……

Bình Luận (0)
Comment