[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 101

“Đường về nhà dài 3 vạn năm ánh sáng” vốn chính là một câu chuyện xưa kể về nhân loại ở trong tinh tế, nhiều lần trải qua thăng trầm đấu tranh, canh giữ hành tinh mẹ. Nó tràn đầy cảm hứng về sự ấm áp, có thể gây tiếng vang giữa mọi người.

“Ta có thể cảm giác được biến hóa của hướng gió ….Không có gì có thể ngăn cản ta……”

Giọng hát trong trẻo nhẹ nhàng, chậm rãi vang lên trong quảng trường, ánh đèn mờ ảo, âm thanh càng thêm mơ hồ mê người, theo nhạc khúc cao vút, tình cảm bỗng nhiên trở nên mãnh liệt, nồng nàn, uy lực, có cảm giác như đao kiếm đánh nhau leng keng.

Ngải Lan Ni nhiệt tình dào dạt, tựa hồ muốn nói cho mọi người, vô luận hoàn cảnh gian nan cỡ nào, đều không thể xoá bỏ niềm tin bảo vệ quốc gia của mọi người, hàng hạm sẽ chở bọn họ đi bảo vệ quê hương của chính mình.

Không thể không nói, Ngải Lan Ni xác thật hát bài này rất hay, chọn bài hát này cũng cực kỳ phù hợp với quân doanh, nàng thực biết cách nắm chắc tâm tư của quân nhân.

Tất cả mọi người ở đây đều đứng lên trong sự xúc động trước những giai điệu của bài hát. Các quân nhân kích động, vẫy tay đầy phấn khích, hát vang lên theo âm điệu của nàng.

Hát đến lúc cao trào lên cao nhất, Ngải Lan Ni đột nhiên cởi quân mũ của chính mình, ném xuống……

Các học viên và binh sĩ vẫn đang ngâm nga, trong nháy mắt hoan hô cổ vũ.

“Nữ thần……”

“Nữ thần của ta…..”

……

Mặt trời lên cao.

Đám người Vân Thanh Diệu ở trên sân thể dục luyện tập như thường ngày.

“Ngải Lan Ni!” Có nam sinh nhanh mắt nhìn thấy được.

Lập tức, thân thể các nam sinh đều thẳng thắn.

Trương Giáo quan tuyên bố nghỉ ngơi mười phút, mọi người nhanh chóng xúm lại về hướng của Ngải Lan Ni.

Mặc kệ có phải là ngôi sao thần tượng của mình hay không, loại nhân vật công chúng này vừa xuất hiện, tâm lý của quần chúng đều sẽ nhất trí, nhất định phải đi lên thật gần để xem náo nhiệt.

“Nữ thần, quần áo của ngươi thật xinh đẹp!” Hoắc Xuyên thổi tiếng huýt sáo.

“Oa, nữ thần vẫn chưa có rời đi……sẽ ở lại bao lâu?”

“Ngày hôm qua đứng cách khá xa, không có thấy rõ ràng, nhìn gần nữ thần càng xinh đẹp hơn.”

“Nếu nữ thần có thể xem ta tập luyện, ta cảm thấy hôm nay ta sẽ lập kỷ lục.”

Mễ Lị Á có vẻ rất bình tĩnh, khóe mắt thậm chí có một tia ánh sáng không rõ ràng loé lên trên mắt của nàng.

Ngải Lan Ni đi đến trước mặt Trương Giáo quan, một bộ dáng trông rất quen thuộc, “Trương Qua, hôm nay luyện tập gì vậy?”

Trương Giáo quan mặt không biểu tình trả lời: “Giống ngày hôm qua, mang vật nặng vượt chướng ngại vật.”

Ngải Lan Ni: “Ta có thể xem không?”

Trương Giáo quan làm ra thủ thế tùy ý.

Thần thái đám nam sinh quả thực có thể nói là rất phấn khởi, nếu cho bọn hắn cái nhiệt kế, sợ là sẽ phát nổ.

“Oa, nữ thần thật muốn xem chúng ta tập luyện……”

“Cần phải biểu hiện thật tốt ….”

Nơi này, cũng chỉ có một mình Vân Thanh Diệu là trong tình trạng bĩu môi.

Đám học sinh nhìn thấy nhưng không trách, người cùng giới tính ganh tỵ là chuyện bình thường của bình thường. Huống chi, có ai không thích được ngưỡng mộ chứ.

Mười phút sau, Trương Giáo quan đưa học sinh tới sân tập mới.

Địa phương này vừa mới được đào ra ngày hôm qua.

Người máy của căn cứ thiệt tình không tồi, chỉ chỗ nào đánh chỗ đấy.

Nhìn sân tập mới đào này, chung quanh cây cối dày đặc, phong cảnh hợp lòng người. Ở giữa lại có một mảnh gập ghềnh.

Không chỉ túi bùn, đá vụn, còn có các loại chướng ngại vật, nếu vô ý ngã xuống, sợ là cũng phải ngập sâu đến một nửa người.

Sắc mặt của Vân Thanh Diệu đã dần đen lại.

Trương Giáo quan búng búng huân chương, chỉ vào bùn trên mặt đất, “Không cần nhiều, 1 chuyến là được, có khó không?”

Mọi người:…… Ngươi có thể đem cái chữ “không” kia nuốt trở lại được không?

“Hoàn thành cái này, cũng tương đương với huấn luyện thể lực đã kết thúc, ngày mai bắt đầu huấn luyện môn cơ sở.”

“Cái gì?” đôi mắt của Vân Thanh Diệu lập tức sáng lên.

Không phải bởi vì môn cơ sở có bao nhiêu hứa hẹn.

Mà là, trong huấn luyện thể năng, nàng đã vĩnh viễn trở thành cứt chuột trong lòng của huấn luyện viên.

Vân tiểu thiếu chủ trong kiếp sống hơn hai mươi năm, đã được nghe rất nhiều lời ca tụng và khen ngợi, sống lại một đời, huấn luyện viên lại nhìn nàng như nhìn cặn bã, làm nàng vô cùng không thích ứng.

Đổi môn học khác, cho dù nàng không trở thành một nốt chu sa, cũng không đến mức nhận thầu vị trí đệ nhất từ dưới lên.

Ánh mắt của Vân Thanh Diệu cùng Trương Qua đụng vào nhau.

Trương Giáo quan vẫn bộ dáng cũ, ngoài cười nhưng trong không cười, làm nàng đột nhiên có chút bồn chồn.

Không nào thể đi? Môn cơ sở không thể cũng hố chết cha chứ?

Trương Giáo quan tựa hồ bị ánh mắt của nàng làm cho vui vẻ.

Vì thế, hắn liền tốt bụng giảng giải quy tắc một lần cho đám học sinh.

Nếu có tân binh ở chỗ này, sẽ châm nến cho bọn họ.

Đây chính là môn học làm vô số tân binh đều phải sợ hãi —— 400 mét vượt chướng ngại vật!

100 mét: chạy nước rút 100 mét lao tới phía đối diện.

200 mét : vượt qua năm bậc cọc, nhảy hố sâu, bay qua ván thấp, leo băng ghế cao, leo giàn cao thấp, leo thang mây, leo cầu độc mộc, leo tường ván cao và lưới sắt.

300 mét : Nhảy lưới cọc thấp, nhảy qua tường bản cao, khoan trụ cầu, vượt thang mây, leo giàn cao thấp, khoan tường bản thấp, xuống hố sâu, cọc ba bước.

400 mét: Trở lại nước rút trăm mét.

Mảng bùn đất này che đầy các hố, hình dạng và kích thước của các hố không giống nhau, hoàn toàn không có quy tắc gì.

Ở giữa hố và hố, còn thiết kế các loại chướng ngại vật, đây tuyệt đối là bản nâng cao của 400 mét chướng ngại.

Huấn luyện viên đã sớm làm mẫu xong.

Quy củ cũ, 2 phút 30 giây chưa về thì phải làm lại.

Mẹ kiếp!

Vừa nghe nói thời gian có hạn, Vân Thanh Diệu liền muốn chào hỏi thân thích nhà hắn.

( ) Chào hỏi thân thích: ý là chửi bậy

Các hạng mục quả thực chính là ác mộng của nàng.

“Hoàn cảnh của phòng tuyến tinh vực Liên Bang cực kỳ phức tạp, chúng ta cần phải biết cách thích ứng với hoang mạc, sa mạc, đầm lầy, cũng có sông băng cùng núi lửa. Cho nên, mỗi một vị binh lính ở trong huấn luyện, đều cần thiết phải học được cách ứng đối với mọi hoàn cảnh, chút chướng ngại vật nhỏ này, chỉ là bắt đầu.” Trương Giáo quan nói.

Sau đó, hắn liền quyết đoán huýt sáo, ý bảo trăm học sinh bắt đầu chạy.

Trăm mét thứ nhất còn tính đơn giản, chỉ cần tránh đi hố động trên mặt đất, không bị ngã là được.

Vân Thanh Diệu có lực cân bằng rất tốt, khó khăn của trăm mét thứ hai cũng không lớn.

Nhưng nhược điểm của nàng là thể lực, chân cùng cánh tay không đủ cơ bắp, trên người mang theo tấm trọng lực nặng gấp 3 lần, thời điểm đi qua thang mây, cánh tay đều run lên.

Càng đừng nói còn phải từ dưới hố sâu hai mét bò lên……

Không biết là kẻ nào đào hố bóng loáng, thẳng tắp như thế này?

Đây căn bản cũng chính là khảo nghiệm sức bật.

Hoắc Xuyên thấy nàng nhảy nửa ngày ở dưới hố, thật sự không lên nổi, liền xoay người muốn kéo nàng một phen.

“Đây là hạng mục cá nhân, không được giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sẽ bị phạt không có cơm trưa!”

Động tác của Hoắc Xuyên dừng tại chỗ, Vân Thanh Diệu vội vàng đưa mắt ra hiệu cho hắn, để hắn tự hoạt động.

Hoắc Xuyên không có biện pháp, chỉ có thể rời đi.

Vân Thanh Diệu dừng lại tại chỗ, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên gia tốc!

Tay chân luống cuống, rốt cuộc cũng bò ra khỏi hố.

Sau đó là những bức tường, bức cao bức thấp.

Vân Thanh Diệu tăng tốc, chân phải lấy đà nhảy, leo lên tường cao, hoàn thành động tác bật nhảy.

“Ta đi!”

Lưu Dược phát ra một tiếng gầm rú, dọa Vân Thanh Diệu giật mình.

Nàng dậm chân, bị nam sinh phía sau đụng phải một chút, trực tiếp rớt xuống ổ gà bên cạnh.

Cái này thì tốt rồi, đây không phải hai mét nữa, đây là hố sâu 5 mét.

Vân Thanh Diệu cùng nam sinh kia hai mặt nhìn nhau, ngửa đầu nhìn trời.

Nàng lại một lần nữa có cảm giác, chính mình cùng căn cứ này, sợ là không thể trở thành bạn bè.

Lưu Dược cũng biết chính mình đã gặp rắc rối, ghé vào mép hố nhìn xuống.

Ngón chỏ của Vân Thanh Diệu chỉ chỉ vào hắn. Đám người này không nghĩ để cho nàng hoàn thành tốt khoá huấn luyện mà!

Lưu Dược để lại một nụ cười xin lỗi, xoay người bước đi.

Bên dưới hàng rào thép gai, hắn nỗ lực hóp bụng, từ từ đi về phía trước.

Hoắc Xuyên nhìn dáng vẻ của hắn, bật cười.

Lưu Dược dùng sự thật chứng minh, hắn đã luyện qua yoga, hắn thật là một tên mập mạp mềm mại.

Vân Thanh Diệu nằm ở đáy hố, chờ huấn luyện viên tới vớt nàng ra, dù sao vòng thứ nhất cũng không kịp, lại quay lại chạy lại một vòng đi.

Ước chừng chạy khoảng bốn lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng thông qua.

Khi chạy đến đoạn cuối cùng, Vân Thanh Diệu lảo đảo một cái, ngã ngồi trên mặt đất.

“Được không?” Hoắc Xuyên dùng chân đá đá nàng.

Vân Thanh Diệu thở phì phò, vươn tay về phía hắn, “Đỡ…… Đỡ trẫm lên!!!”

Bình Luận (0)
Comment