Mỗi ngày đều tập luyện trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ở căn cứ này, học sinh chỉ còn sức để bò lê bò lết, gần như dựa vào đôi tay của chính mình có thể đo đạc được phạm vi tầng lầu này có bao nhiêu cao, núi rừng có bao nhiêu dài, sân huấn luyện ở địa phương nào có mô đất nhô lên……
Vân Thanh Diệu cũng đã xác lập được vị trí ‘minh chủ’ đội sổ, không người có thể tranh đoạt.
Nàng gần như mỗi ngày đều là chạm đến điểm mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ, tích phân kia, đã sớm không biết bị trừ đi bao nhiêu.
Kỳ thật nàng cảm thấy, chính mình tiến bộ rất nhiều, ít nhất, hiện tại chạy một ngọn núi, đã không bị những người trước bỏ ra quá xa.
Cởi giày trọng lực ra, nàng cảm thấy chính mình có thể bay.
Trải qua thời gian hai tuần, đám học sinh rốt cuộc từ từ quen dần với cường độ huấn luyện cao này.
Sau khi quen rồi lại cảm thấy tịch mịch.
“Không có tín hiệu, ta đã lâu không có xem phim truyền hình…..”
Lưu Phàm Thành ở một góc nhà ăn lẩm bẩm lầm bầm.
“Ta cũng vậy, ngôi vị bảo tọa Tinh Tế Vương Giả, MVP sợ là không giữ nổi……”
“Tuy rằng ta cái gì cũng không làm, nhưng ta không chịu nổi vừa mở thiết bị trí não ra, không có bất luận tin tức gì….”
“Ta thật nhớ những ngày mệt mỏi đến mức ngủ quên….”
Trong đông đảo tiếng kêu rên, Vân Thanh Diệu vẫn thản nhiên, biểu tình còn có vẻ vô cùng thanh cao.
“Ai……” Hoắc Xuyên chọc chọc nàng.
“Làm gì?” Vân Thanh Diệu một bên vừa nhét đồ ăn vào đầy miệng, một bên nói.
“Ngươi không cảm thấy thật nhàm chán sao?”
“Nhàm chán? làm sao có thể? Có nhiều việc phải làm như vậy!”, Vân Thanh Diệu chậm rì rì nuốt một ngụm cơm, nói.
“Nga?” Đôi mắt các nam sinh đều sáng lên.
“Nói nhanh lên, có phương pháp gì để giết thời gian?”
“Vẽ bùa, niệm chú, đả tọa…….”
“Mẹ kiếp……”
Mọi người nhớ tới động tác triệu hồi thần thú của nàng, tức khắc cảm thấy một trận lạnh lẽo, em gái này không cứu được nữa rồi?
“Nhưng?” Hoắc Xuyên xoay chuyển tròng mắt, “Huấn luyện viên chưa nói không cho gửi đồ vào đây đi?”
“Ngươi muốn làm gì?” Đám nam sinh nhỏ giọng xúm lại đây.
“Nhà ta có máy phát tín hiệu, buổi chiều tài xế sẽ đi qua……”
Thật phù hợp với ý tưởng của mọi người.
Chỉ một mình mình vui không bằng tất cả mọi người cùng vui.
Hoắc Xuyên ý tưởng cao thượng, phát máy tín hiệu cho tất cả mọi người.
Buổi tối hôm đó, các nam sinh dùng thiết bị to bằng bàn tay.
Rốt cuộc, các chàng trai đã được gặp lại Tinh Võng đã mất tích từ lâu.
Nhưng……
“Tuýt……” tiếng còi thúc giục vang lên
“Kiểm tra phòng!” Giọng nói của lính gác từ ngoài cửa vang lên.
Mọi người ở trên giường nhảy dựng lên, hai mặt nhìn nhau.
“Fuck!”
“Mau giấu đi!”
“Giấu chỗ nào! Ta đi!”
Các nam sinh luống cuống tay chân, lính gác đã muốn vào tới cửa.
Đám học sinh nhanh chóng xuống giường, đứng thẳng tắp, giữa mùa hè, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi……
Huấn luyện viên ở trong phòng tìm kiếm một vòng, đôi mắt đảo qua trên người đám học sinh, cũng không có thu hoạch gì.
Khóe miệng hắn khẽ giật, xoay người đi tới cửa.
“Phù……”
Không biết ai, nhẹ giọng thở mạnh ra một hơi.
Nguy hiểm thật.
Nhưng mà, không đợi cục tức này phun xong.
Liền nghe được một câu không có ý tốt truyền đến: “Nhảy!”
Nhảy?
Mọi người che lại quần đùi, nhe răng trợn mắt.
Các ngươi dám không nhảy sao?
“Bùm, bùm……”
Máy tín hiệu rớt đầy đất.
Trên người chỉ có một ít vải, nghĩ cũng biết, máy tín hiệu đã được giấu ở chỗ nào.
Hoắc Xuyên:……
Đám học sinh:……
“Đi ra ngoài, mặc võ trang chạy việt dã mười km!”
“Hoắc Xuyên, trừ một trăm điểm, ghi tội!”
Trương Giáo quan nói xong, không để ý tới tiếng kêu rên của mọi người ở sau lưng.
Nước mắt Hoắc Xuyên đều sắp chảy xuống.
Trong lòng vô cùng ai oán —— mẹ nó ngươi khẳng định đã sớm biết, vì sao ngay từ đầu không ngăn cản, một hai phải bắt ngay tại trận?
Trương Qua:…… Hừ, phạm tội chưa thành cùng đã trở thành sự thật, có thể giống nhau sao?
Hoắc Xuyên đã dùng bài học đau đớn của mình, nói cho mọi người ở chỗ này biết rằng làm bất kỳ động tác nhỏ nào ở đây, đều phải trả giá lớn.
Lưu Dược so với Hoắc Xuyên cao minh hơn nhiều, hắn trải qua quan sát cẩn thận, tường tận phân tích, rốt cuộc phát hiện, trạm gác ở chân núi bên ngoài tường vây, có một đoạn tần suất mạng di động.
Hắn tin tưởng chuyện này không có khả năng là sơ hở của quân đội, vậy vô cùng có khả năng là một bẫy rập.
Nhưng mặc kệ là bẫy rập gì, nếu hắn chỉ đi cọ một ít mạng, chắc hẳn sẽ an toàn.
Vì thế, buổi chiều cuối tuần, dọc theo tường vây, hình thành một cảnh tượng rất đẹp.
Vô số cánh tay học sinh, duỗi thật dài ra ngoài, cố gắng thu tín hiệu nhỏ tí tẹo kia.
Vân Thanh Diệu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, quả thực là Thiên Thủ Quan Âm phiên bản tinh tế ( ).
( ) Thiên Thủ Quan Âm có 40 cánh tay
“Mau mau, đi về phía trước 5 mét, lập tức đổi vị trí!”.
Lưu Dược hô một tiếng, cánh tay vừa thu lại, nhanh chóng nhảy về phía trước, chiếm vị trí thoải mái nhất.
……
“Đội trưởng, học sinh này không tồi!”, Trương Qua khép quang não lại, theo tầm mắt Liên Nghệ nhìn ra bên ngoài.
“Thực không tồi, chúng ta cố ý lưu cửa chết, lại có thể bị hắn tìm ra được, rất có ngộ tính.”
“Đội trưởng, Ngải Lan Ni muốn tới……”
“Nàng muốn biểu diễn văn nghệ cho binh lính ta không quản được, muốn đến thăm dò tinh anh của bộ đội, a……”
Khóe miệng Liên Nghệ mang theo một tia trào phúng, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía phương xa.
……
“Ai, tin tức tốt! Tin tức tốt!”
Lâm Phàm Thành thình lình rống to, thiếu chút nữa quơ chân múa tay lên.
“Tin gì?” Mọi người một bên gian nan ngắm thiết bị đầu cuối của chính mình, một bên dựng lỗ tai nghe.
Lâm Phàm Thành kích động đến mặt đều đỏ bừng, lớn tiếng hô, “Ngải Lan Ni sắp tới!”
“Ngải Lan Ni?” Vân Thanh Diệu không cảm thấy thực hứng thú, người này là ai nha?
“Cái gì, Ngải Lan Ni sắp tới? Tới căn cứ của chúng ta?”
Không chờ Vân Thanh Diệu nhớ tới Ngải Lan Ni là ai, các nam sinh đã sớm đi lại đây.
“Lâm Phàm Thành, ngươi từ chỗ nào xem được tin tức này?”
“Vừa nãy ta vào xem trang web WB của nàng một chút, đi vào, liền nhìn thấy nàng đã phát hành trình, hiện tại, tất cả mọi người đều thật hưng phấn.”
Lâm Phàm Thành gặp được người cùng sở thích, cảm xúc khó tránh khỏi kích động.
“Lại nói tiếp, nàng rốt cuộc là ai vậy?” Vân Thanh Diệu hỏi.
Đông đảo tập thể nam sinh đứng thẳng, vươn tay phải, ngón trỏ hướng lên trời, cùng kêu lên nói, “Đường về nhà dài ba vạn năm ánh sáng!”
“A, là nàng!”
Vân Thanh Diệu nghĩ tới, lúc vừa mới gặp được Tiêu Nam, bên đường đang phát bài hát này.
Hướng về vẻ mặt của mọi người, không thể không nói, “Đường về nhà dài ba vạn năm ánh sáng” đích xác được coi như là một thần khúc.
Người biểu diễn Ngải Lan Ni, nghe nói là con cháu của một vị rất lớn trong quân đội, bởi vì bài hát này mà thanh danh vang dội, có tin tức truyền ra, nàng khả năng nghĩ đến quân bộ phát triển.
“Nàng như thế nào sẽ đến nơi này? Long Dập vốn không mở ra cho bên ngoài mà?”, Lưu Dược tự nhiên là suy nghĩ nhiều nhất.
Lâm Phàm Thành trả lời: “Không biết, tin tức công khai nói là diễn xuất động viên. Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng may mắn trở thành một nhóm người có thể nhìn thấy nàng.”
Nói tới đây, mọi người đều khó nhịn được kích động, giao diện đồng thời chuyển tới trang giao diện có chân dung của Ngải Lan Ni, có mấy tên còn đi theo ngâm nga hát lên.
“Thật là những thiếu niên nhiệt huyết!”.
Vân Thanh Diệu nghe bọn hắn hàn huyên trong chốc lát, cảm thán chính mình có phải hay không đã già rồi.
Rất nhanh, dưới sự nôn nóng chờ đợi của đám người Lâm Phàm Thành, buổi biểu diễn của Ngải Lan Ni cuối cùng cũng khai mạc tại căn cứ này.
Lúc Liên Nghệ xuất hiện ở trên đài, Vân Thanh Diệu mới bừng tỉnh, Ngải Lan Ni này chỉ sợ cũng là một người cực có thế lực.
Dưới ánh đèn, nàng cùng Liên Nghệ đứng chung một chỗ.
Nam nhân ngũ quan lập thể, tuấn mỹ, mắt lạnh híp lại, cả người lộ ra một cổ khí thế vương giả.
Cô gái bên cạnh có vẻ dịu dàng, nhu uyển, nụ cười nhạt, tóc uốn quăn xinh đẹp, ở dưới ánh đèn lực hấp dẫn mười phần.
“Bắt đầu đi!”.
Liên Nghệ giới thiệu ngắn gọn, toàn trường nhón chân mong chờ thời gian Ngải Lan Ni biểu diễn.
Ánh đèn đột nhiên tối sầm xuống, cho dù là binh lính, cũng không nhịn được hoan hô lên……