Mai phục chính là khảo nghiệm năng lực che giấu cùng ý chí.
Giấu đi thực dễ dàng, kiên trì mười phút cũng dễ dàng.
Nhưng liên tục duy trì một động tác, yêu cầu nhẫn nại cùng nghị lực cực lớn, chỉ có ai từng thử qua mới hiểu.
Không ít người không phải thất bại ở che giấu, mà là bọn họ không nhịn được cử động……
“Đi theo ta.”, Hoắc Xuyên nghiêng đầu về phía Vân Thanh Diệu, chuẩn bị chạy lên sườn.
“Không, ngươi muốn thắng thì đi theo ta”, Vân Thanh Diệu kiên trì.
Hoắc Xuyên không muốn, “Không phải, Vân Thanh Diệu, anh trai không thể cùng ngươi chạy 5000 mét được.”
“Tin ta đi, ta tự mang may mắn cho chính mình!” Vân Thanh Diệu nói.
Lời này thật kiêu ngạo, Hoắc Xuyên thế nhưng không còn gì để nói.
“Được rồi!”, hắn nhìn trái, nhìn phải, chung quanh đây xác thật cũng không có lựa chọn tốt hơn.
Hai người một đường leo lên sườn núi, một đường ‘châm nến cầu nguyện’ trong lòng cho các bạn học.
Nghiêm túc mà nói, ngay cả bọn họ đều có thể nhìn ra chỗ nào có người, như vậy mà muốn giấu diếm được những binh lính đó.
Ha hả không thể……
Điền Nhã Phù giấu toàn thân ở giữa cành lá, đã đứng hơn nửa giờ, trên người trên mặt đều ngứa đến lợi hại.
Vân Thanh Diệu đưa một ánh mắt ra hiệu cho Hoắc Xuyên, Hoắc Xuyên hiểu rõ, cầm súng lên bắn nàng ta một cái.
“Hoắc Xuyên…Đồ khốn nạn!” Điền Nhã Phù thét chói tai, bị người một nhà ‘tiễn lên đường’……
“Chính là nơi này”.
Một đường đi, một đường quan sát phương vị, Vân Thanh Diệu chọn một cây đại thụ.
Hoắc Xuyên không nhịn được tát vào mặt chính mình, “Đầu óc ngươi chắc chắn đã bị điện giật!”
Bụi cây thấp bé kia, người ngồi xuống mới miễn cưỡng che khuất được cái đầu, trốn ở chỗ này ư? Đùa vui cái gì vậy?
“Đây là cát vị của hôm nay, ta đã tính qua!”.
Hoắc Xuyên rất muốn đem chữ “Phi” phun đến trên mặt nàng, cảm thấy chính mình hôm nay thật là ngớ ngẩn.
Nhưng phương xa đã có thể nghe được tiếng súng, không còn thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Hai người rất nhanh dọn sạch một góc rồi chui vào.
Trong mắt người quan sát từ bên ngoài, hai người kia căn bản là không có chút ẩn nấp nào.
Trương Qua sau khi nhìn thấy trong máy dò xét liền cau mày.
“Anh Trương, học sinh này của anh thật khó lường, đây là cố tỏ ra nguy hiểm sao?”
“Hay là nói, nàng thiên chân cho rằng nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất?”
Các huấn luyện viên khác cũng vây lại đây, nhàm chán trêu ghẹo lẫn nhau.
“Ta thấy bọn họ tám phần là muốn từ bỏ, cho nên mới tìm một nơi thoải mái để ngủ.”
Hai người vừa mới trốn xong, liền lục tục có hai, ba thân ảnh đi đến.
Đối phương đi tới rất cẩn thận, chỉ có thể nghe được âm thanh lá rụng bị dẫm đạp sàn sạt dưới lòng bàn chân.
Hơn nữa, âm thanh còn rất nhỏ, bị lẫn vào trong tiếng “Lộc cộc” của các loại sinh vật trong rừng cây.
Hoắc Xuyên nắm chặt khẩu súng trong tay, nằm bò trên mặt đất, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, nếu có bất luận tình huống gì, hắn sẽ chuẩn bị để đánh đòn phủ đầu.
Tương phản với Hoắc Xuyên, Vân Thanh Diệu còn dựa lưng vào trên cây, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng, tựa hồ còn kèm theo tiếng gáy rất nhỏ.
“Khốn kiếp! Đồ lừa đảo!”
Khóe mắt Hoắc Xuyên liếc thấy bộ dáng này của nàng, thiếu chút nữa bị làm cho tức chết.
Hoắc Xuyên bất động thân mình, chỉ xê dịch đùi, đá vào cổ chân của Vân Thanh Diệu.
Vân Thanh Diệu giật mình một cái tỉnh lại, dụi dụi mắt, có chút ngượng ngùng.
“Ta quá mệt mỏi……”
Hoắc Xuyên không tiếng động nhe răng:……
Bóng người đối diện càng ngày càng gần, nhưng bị phù chú của Vân Thanh Diệu quấy nhiễu, bước chân nhấc lên, bọn họ lại quay lưng về phía khu vực mà nàng đang ẩn nấp.
Hoắc Xuyên:……?
Năm, sáu vòng người tới tới lui lui, Hoắc Xuyên rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Hắn không nhịn được nhổm dậy, nhéo tờ giấy hình tam giác, bò sát tới bên cạnh Vân Thanh Diệu, lưng cũng tựa vào đại thụ ngồi thẳng lên.
Vẫn là như vậy thoải mái hơn.
“Này, em gái, cái thứ này thực sự có thể dùng được ư?”
Đã không còn nghe thấy thanh âm của quân địch, Hoắc Xuyên nhẹ giọng hỏi nàng.
“Uhm ……” Vân Thanh Diệu đáp.
“Có bí mật gì không? Chỉ một tờ giấy như vậy ư?”
“Bí mật sao……” Vân Thanh Diệu xoa xoa mặt, cảm thấy có chút buồn ngủ, nàng đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào.
“Có lẽ…… Đại khái……ừm……”
“Quên đi, mỗi người đều có bí mật riêng, không cần phải nói”, Hoắc Xuyên tỏ vẻ rất rộng lượng.
“Nga”, Vân Thanh Diệu tiếp tục nhắm mắt lại.
Đợi ba phút sau, Vân Thanh Diệu không động tĩnh.
Hoắc Xuyên vẫn không nín được, thọc thọc nàng, “Giải thích chút đi? Nguyên lý là gì?”
Vân Thanh Diệu: “Ta biết tính……”
“Hừ, cái này và ‘tính’ thì có quan hệ quái gì với nhau?”
“Ngươi muốn hỏi sao?” Vân Thanh Diệu ngước mặt lên, ánh mắt sáng quắc.
Hoắc Xuyên không nhịn được run lập cập, do dự một lát cuối cùng vẫn nói, “Hỏi!”
“Một lần hỏi 800 tinh tệ, tính cả vừa rồi, tổng cộng 1600 tinh tệ.”, Vân Thanh Diệu xoa xoa chân. Tiền ơi! Tới mau, tới mau!
Hoắc Xuyên:…… “Ta có thể rút lại lời nói vừa rồi được không?”
“Không được, ta đã ghi sổ!”, Vân Thanh Diệu chém đinh chặt sắt, ngắt lời hắn.
“Được, ngươi nói đi, ta nghe!”.
Vì 1600 tinh tệ này, Hoắc Xuyên dựng lỗ tai lên hết cỡ để nghe.
“Kỳ môn độn giáp có tám môn. Trong đó, ‘hưu môn’ lưu quý nhân, nơi ‘chặn cửa’ không cần lo lắng việc ẩn thân. Cho nên nơi này, lúc này, đang là ‘chặn cửa’.”
Hoắc Xuyên cảm thấy đôi mắt của mình bị hoa, cái này là ý gì?
Vân Thanh Diệu lại tiếp tục nói, “Mỗi một ngày mới, ‘hưu môn’ theo quy tắc tuần hoàn. Cái gọi là: Giáp Cấn Mình Ly Ất Đinh Khôn, Bính Mậu Hóa Ra Tốn Thượng Tồn, Canh Đoái Tân Càn Nhâm Cư Chấn, Quý Phùng Khảm Thượng Khởi Hưu Môn……”
Hoắc Xuyên:…… “Có thể phiên dịch một chút được không?”
“À, ta biết tính,……ta tính được ‘Chặn cửa’ đại cát, đây là chặn cửa!”, Vân Thanh Diệu nói.
Hoắc Xuyên phát cáu, quả thực giống như đang nói chuyện với người ngoài hành tinh.
“Chúng ta cứ đợi như vậy sao?” Hoắc Xuyên hỏi.
“Ngươi muốn đi ra ngoài dạo một chút thì có thể đi, ta cũng không ngăn cản được……Nhưng, nếu ngươi bị bắt, thì cũng đừng lộ ta ra là được.” Vân Thanh Diệu nói.
Hoắc Xuyên:……
Hai người liền cứ ngồi dựa vào đại thụ như vậy, còn không dám ngủ……
Đêm nay, tới tới lui lui vài lượt người, lại có thể đều giống như không nhìn thấy bọn họ.
Quả thực quá tà môn!
“Ong ong ong……”
“Ong ong ong……”
Có lẽ là sợ bọn họ quá nhàm chán, rất nhanh, một đàn muỗi biến dị bay đến.
“Fuck!”, Hoắc Xuyên phẩy phẩy bàn tay.
“Đừng nhúc nhích, có người tới!” Vân Thanh Diệu nắm lấy tay hắn
Lần này có vài người tới, ngồi xuống cách chỗ của bọn họ không xa.
Nhìn dáng vẻ, trong chốc lát chắc sẽ không đi.
Hoắc Xuyên bắt đầu xoắn đến, xoắn đi, còn không dám làm ra động tĩnh gì lớn, đã bị muỗi hút máu đến no căng.
Muỗi biến dị này có cái đầu rất to, độc tính mạnh, chích một nốt cũng đủ đau trong chốc lát.
Hoắc Xuyên vò đầu bứt tai, có chút đứng ngồi không yên?!
Mắt lạnh nhìn đến Vân Thanh Diệu, nàng lại vẫn còn có thể không nhúc nhích, Hoắc Xuyên không dám tin tưởng.
“Vân Thanh Diệu!” Hoắc Xuyên thọc thọc nàng, không tiếng động gọi một câu.
Vân Thanh Diệu nhếch vai một chút, tỏ vẻ đã nghe được.
“Ngươi không cảm giác được muỗi cắn sao?” Hoắc Xuyên hỏi.
“Ta có phương pháp độc môn kỳ diệu!” Vân Thanh Diệu nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Hoắc Xuyên hỏi.
“800 tinh tệ!” Vân Thanh Diệu nói.
“Fuck ….”
Hoắc Xuyên rốt cuộc không nhịn được nữa, ở dưới ‘nỗi nhục mất nước’, mất chủ quyền, đồng ý điều khoản không công bằng, đáp ứng cho nàng 2400 tinh tệ.
“Thanh tâm chú!” Sau khi đạt được xác nhận của Hoắc Xuyên, Vân Thanh Diệu nói.
“Dạy cho ta đi!” Hoắc Xuyên nóng nảy.
Đều nói là người nhóm máu B dễ được muỗi ‘sủng hạnh’, hắn vốn không phải!
Nhưng trong chốc lát này, trên mặt lại đã nổi nên vài nốt muỗi đốt.
“Đọc theo ta!” Vân Thanh Diệu nhẹ giọng nhắc.
“Thanh tâm nếu thủy, nước trong tức tâm. Gió nhẹ vô khởi, gợn sóng bất kinh, thiền tịch tâm quyết, tâm nếu băng thanh, vạn vật vưu tĩnh, tâm nghi khí tĩnh……”
Hoắc Xuyên:…… “Theo không kịp, chậm một chút!”
Vân Thanh Diệu không để ý tới hắn, cánh môi trên dưới mấp máy, còn không ngừng nhắc mãi.
“Mẹ kiếp! Có phải thật hay không? Như vậy cũng dùng được sao?”
Hoắc Xuyên nhìn thân ảnh không chút sứt mẻ kia, cảm thấy thập phần khâm phục, có chút giống người ở WB kia, hình tượng cao nhân.
Đợi không biết bao lâu, rốt cuộc đám người kia cũng rời đi……
Trăng sáng, sao thưa…… Trong rừng cây không ngừng truyền đến âm thanh thông báo kết thúc “K! O!”.
Bọn họ có khoảng hơn một trăm người, cuối cùng chỉ còn lại có Vân Thanh Diệu cùng Hoắc Xuyên – hai con cá mặn.
“Đã hết giờ!”
……
“Giải tán!”
Theo hai chữ này, Vân Thanh Diệu từ trong rừng nhảy dựng lên, giống như sắp bị lửa thiêu đến mông, xông ra ngoài.
“Tình huống như thế nào rồi?”
Hoắc Xuyên đuổi sát theo, “Uy, ngươi đi đâu vậy?”
Vân Thanh Diệu không để ý đến hắn, tiếp tục vọt tới trước.
Hoắc Xuyên đập tay lên bả vai nàng, “Ngươi không đi hưởng thụ một chút cảm giác làm người chiến thắng……?”
Hắn còn chưa nói xong, Vân Thanh Diệu đã xoay người: “Buông ra!”
“Fuck!”
Hoắc Xuyên bị dọa lảo đảo một cái, người này là ai?
Người bị đốt kín mặt này là ai?
Cao nhân không phải đều có diệu kế sao?!
Cái ‘thanh tâm chú’ này là lừa đảo à, chính mình lừa chính mình?
2400 tinh tệ của hắn, có phải là cho chó ăn hay không….
Hoắc Xuyên hối hận muốn chết, đây chắc chắn là một tên lừa đảo!