[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 98

Vân Thanh Diệu có thể chịu khổ, chỉ là đại sư huyền học còn chưa bao giờ trải qua khổ tu ở bên trong vũng bùn.

Ở trong vũng bùn tập gập bụng là cái cảm giác gì? Nước bẩn chảy đầy tai, quả thực làm người hỏng mất, càng miễn bàn tựa hồ bên trong còn có thứ gì đang ngọ nguậy.

Mễ Lị Á đã có chút suy sụp, điều này quá khó khăn với một đại tiểu thư như nàng. Nàng định ở bên trong đợt huấn luyện này chứng minh bản thân mình, nhưng không phải dùng phương pháp này để chứng minh.

Chỉ là, còn chưa có người thứ nhất đứng lên, Mễ Lị Á cũng chỉ có thể rưng rưng chịu đựng.

Điền Nhã Phù kỳ thật đã sớm bực bội không thôi, nàng có thói quen ở sạch, nơi này, quả thực chính là ác mộng của nàng.

Lúc này, nàng thậm chí còn không rảnh lo đi xem vị đại tiểu thư kia, cũng không rảnh lo nhìn Vân Thanh Diệu mà nàng vẫn luôn không thuận mắt.

Căn cứ này toàn bộ đều là bị bệnh, sau một trăm lần gập bụng, yêu cầu mọi người tại chỗ xoay người, xong lại ở bên trong bùn lầy lộn nhào.

Mười mấy lớp, hơn một trăm người, tất cả đều ở chỗ này giãy giụa.

Thể lực tiêu hao vẫn trong mức chịu được. Rốt cuộc tác dụng của tấm trọng lực còn lớn hơn sức cản của bùn, nhưng sự khó chịu ở trong lòng, đã bị phóng đại lên vô số lần.

Nhào lộn, hít đất……

Tất cả những hạng mục có thể hoàn thành trên mặt đất, hôm nay toàn bộ đều hoàn thành bên trong vũng bùn này!

Vân Thanh Diệu không cẩn thận sặc một ngụm, hương vị kia, tanh hôi tanh hôi, làm người muốn buồn nôn.

Vân Thanh Diệu chống đôi tay xuống đất, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, tức khắc liền muốn đứng lên ho khan.

Lúc này, khóe mắt nàng lại hiện ra một đôi ủng quân đội mới tinh, sáng bóng.

Vân Thanh Diệu ho khan quay đầu lại, đôi quân ủng kia nâng lên, hạ xuống, đè lên vai nàng ….

Vân Thanh Diệu sặc, khụ, ngã trở lại vũng bùn, lại rót đầy một miệng nước bùn.

Chưa có bất luận thời điểm nào giống như lúc này, nàng muốn vẽ một kẻ lên búp bê vải, dùng kim thêu đâm chết Trương Giáo quan.

A, không phải thận hắn bị hư sao? Đâm cho hắn càng hư hơn!

Vân Thanh Diệu vùng vẫy ở bên trong đám bùn lầy, Trương Giáo quan đã tránh ra, trong ánh mắt hắn không có biểu tình dư thừa.

Chờ đến thời điểm bọn họ ra tới, đã là hai giờ sau.

Tất cả mọi người đều một thân thối hoắc, bắt đầu chạy 5000 mét

50 phút chạy không xong, liền chạy thêm 2000 mét!

Hai ngàn mét này chuẩn bị vì ai? Mọi người dùng ngón chân cũng có thể đoán ra.

……

“Hôm nay, các ngươi biểu hiện thực không tồi”.

Trương Giáo quan đi đến đầu hàng, nhưng tầm mắt lại hướng tới phương hướng của Vân Thanh Diệu.

Ánh mắt của nữ sinh kia vẫn luôn thong dong, cuối cùng cũng xuất ra chiến ý.

Hắn Vẫn luôn cảm thấy, nữ sinh này thực không đơn giản.

Lúc này, khuôn mặt nàng đầy bùn, cả người chật vật.

Nữ sinh này vẫn luôn ở trạng thái siêu nhiên không để ý ngoại vật, rốt cuộc tại một khắc này đã bị phá vỡ.

Hắn bỗng nhiên có loại cảm giác nóng lòng muốn thử, muốn nhìn nàng bùng nổ.

Đôi mắt Vân Thanh Diệu hung hăng trừng hắn, dưới lồng ngực nghẹn đau.

……

Trời sắp tối, Trương Giáo quan nâng cổ tay lên xem đồng hồ.

Có phó huấn luyện viên lại đây, ném xuống cho bọn hắn mỗi người một khẩu súng.

Loại súng này, sớm đã lỗi thời từ lâu, nay được trang bị đạn giả.

Nhưng trong sự nghiệp huấn luyện nhàm chán, đột nhiên nhìn thấy loại đồ vật này, không thể nghi ngờ vẫn làm người ta thực hưng phấn.

Mọi người yên lặng đứng lên, trong mắt có tia lửa tóe ra.

“Các ngươi thật may mắn”, Trương Giáo quan bước chân dài, đứng thẳng trước mặt đội ngũ.

“Căn cứ Long Dập có mấy tân binh mới đến, hôm nay sẽ điều tra khảo hạch đối với bọn họ.

“Cái gì?” Hoắc Xuyên quay đầu về phía bên phải, “Có ý gì?”

Nhìn thấy huấn luyện viên không có ngăn lại, các học sinh khác cũng xì xào bàn tán.

“Khảo hạch tân binh cùng chúng ta có quan hệ gì?”

“Không phải chứ!”.

Lưu Dược nhạy bén, nổi lên một tầng da gà.

“Các ngươi nghe không hiểu sao? Điều tra khảo hạch tân binh, còn cố ý nói với chúng ta, không phải là định lấy chúng ta làm đạo cụ sao?”

Huấn luyện viên A hướng tới Lưu Dược đưa cho một cái ánh mắt tán thưởng, người này quả thực có ngộ tính.

“Không…… Không thể nào là như những gì chúng ta đã nghĩ chứ?”

Đám học sinh kêu rên.

Tân binh có thể tiến vào căn cứ Long Dập thì đã đạt đến cái trình độ gì?

Bọn họ còn không phải là thức ăn đưa đến miệng cho người ta sao.

“Các ngươi còn một giờ.”.

Trương Qua nhìn tín hiệu trên cổ tay, ngoài cười nhưng trong không cười.

“Đi trốn đi, đừng làm cho người ta tìm ra mình.”.

“Bị tìm được, chính mình tự đi chạy 5000 mét ….”

“Khốn kiếp !”

“Trốn? Trốn chỗ nào? Trốn như thế nào?”

Mệnh lệnh vừa ra, sự phấn khởi của đám học sinh đã sớm biến mất, chỉ còn dư lại mộng bức cùng sững sờ.

Ngươi cái gì cũng chưa dạy, điều tra cùng phản trinh sát cũng chưa được học, bọn họ bây giờ một thân toàn bùn, chạy trốn ở chỗ nào được?

“Huấn luyện viên, có thể phản kích không ?”

Có học sinh run run giọng hỏi.

“Có thể, dùng súng của các ngươi, đương nhiên dùng răng của các ngươi cũng được.”

“Nhưng nếu bị bọn họ tiếp cận, ta khuyên các ngươi vẫn đừng tự tìm chết.”, huấn luyện viên B nói.

“Ta…… Ta còn chưa học qua bắn súng a……”

Cho bọn hắn cái này, căn bản không phải là vũ khí, mà giống như là ống hút, nắm ở trong tay bọn họ, không có gì khác biệt.

“Còn 50 phút.”, giọng nói của Trương Qua không nhanh không chậm, lại phảng phất giống như đòi mạng.

Vân Thanh Diệu chẹp chẹp miệng, đặc huấn chó má gì, đây căn bản chính là biến đổi biện pháp lăn lộn bọn họ.

“Báo cáo huấn luyện viên, vật phẩm nơi này đều có thể dùng được sao?”

Một học sinh chỉ vào trên xe huyền phù, lớn tiếng hỏi.

“Có thể!”

“Mau, mau!”

Huấn luyện viên vừa nói xong, mọi người liền vọt lên, nơi nơi tìm kiếm vật tư có thể sử dụng.

Vân Thanh Diệu chậm rãi đi đến một bên, cầm giấy bút ra……

“Ngươi cho rằng ngươi là thần bút Mã Lương sao?”

Hoắc Xuyên đi lên theo, thật sự vì đầu óc của nàng mà cảm thấy lo lắng, giờ đã là lúc nào rồi chứ?

Hắn cảm thấy nhiệm vụ chăm sóc Vân Thanh Diệu do ‘mẫu thân đại nhân’ yêu cầu, hẳn là không thể hoàn thành.

Đều đã là lúc này rồi còn vẽ cái gì mà vẽ? Ngươi không bằng đi về nhà thêu hoa đi.

Hoàn toàn không để ý tới tâm tư của Hoắc Xuyên, ngón tay của Vân Thanh Diệu run lên, nhưng cuối cùng vẫn bút tẩu long xà, vẽ ra một lá bùa ẩn thân.

Nói là bùa ẩn thân, cũng không thể thật sự ẩn thân, chỉ là sẽ che dấu đi hơi thở của nàng ở mức độ tối đa.

Dùng trong cuộc mai phục này, quả thực không có gì thích hợp hơn.

“Đây là cái gì?” Hoắc Xuyên tò mò cầm lên.

“Pháp bảo!” Vân Thanh Diệu nói.

“Thực sự có thể dùng sao?” Hoắc Xuyên không tin.

“Ngươi muốn sao? Ta còn có thể vẽ thêm một cái nữa, đảm bảo ngươi có thể trốn đến cuối cùng.”

“Chém gió ….” Hoắc Xuyên đương nhiên không tin.

“Không cần thì tránh ra!” Vân Thanh Diệu gấp lá phù lại, nhét vào túi áo.

“Ai, đợi chút”.

Hoắc Xuyên suy nghĩ, vạn nhất nàng thật sự là cái người trên WB, nói không chừng thực sự có cái bản lĩnh gì đó.

“Cho ta đi.”, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng nói.

“800 tinh tệ, ta ghi sổ trước.”.

Vân Thanh Diệu không để hắn cự tuyệt, liền đem lá bùa vỗ vào trên tay hắn.

Khai trương buôn bán, không tồi, không tồi.

Hoắc Xuyên:……còn đòi tiền sao, liền thứ đồ vất đi này, hắn một giây có thể vẽ mười lá.

…… Hắn ăn no dửng mỡ sao?!

Vân Thanh Diệu không đợi hắn nói cái gì khác, nắm bắt thời gian nghỉ ngơi, lại vẽ cho chính mình một lá.

“Còn thừa mười lăm phút……”

Đôi quân ủng đáng ghét kia ngừng ở cách đó ba bước, chủ nhân của nó đã có lời nhắc nhở không cần thiết, trong phạm vi tầm mắt, đã sớm không có bóng dáng học sinh.

Hẳn là đều đã tìm được chỗ ẩn thân tốt.

Bình Luận (0)
Comment