Căn cứ này không có gà, nhưng từ sáng sớm côn trùng và chim chóc sẽ cùng kêu vang.
Mọi người ngủ như lợn chết, ngày hôm sau sẽ bị tiếng còi chói tai thổi cho tỉnh.
Mọi chỗ trên người đều đau, hoàn toàn không biết đã bò dậy bằng cách nào.
Lưu Phàm Thành chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy Vân Thanh Diệu đang ngáp dài.
Hắn không nói được nên lời, tựa hồ bất kỳ thời khắc nào nhìn thấy nàng, đều là một bộ trời sụp không lo, rất thong dong, bình tĩnh.
“Ngươi nhanh lên một chút đi!”, Lưu Phàm Thành hướng nàng hô to, hận không thể đẩy nàng đi về phía trước.
Vân Thanh Diệu cảm thấy cơ bắp của chính mình không khác gì gậy gộc, cứng đờ một cách lợi hại, đi đường cũng rất khó khăn
Vận động của ngày hôm qua đối với nàng mà nói, là quá cố sức.
“Không phải vẫn còn năm phút sao?” Vân Thanh Diệu ước lượng khoảng cách một chút, tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi ngốc nha, huấn luyện viên là sinh vật khẩu thị tâm phi, vạn nhất bọn họ đều tới rồi, ngươi còn chưa tới, ngươi muốn lại “Chạy vòng” nữa sao?”
“Chạy vòng?”
Không được!
Cái từ này lực sát thương quá lớn!
Vân Thanh Diệu vẻ mặt nghiêm lại, lời lẽ chính đáng nói: “Còn không đi nhanh lên một chút đi? Muốn làm huấn luyện viên chờ ngươi sao?”
Lưu Phàm Thành:……
5 giờ rưỡi, bọn họ lại một lần nữa đi tới sân tập trong nhà.
Lọt vào trong tầm mắt là vô số máy móc không biết là có tác dụng gì?
“Tốt, hiện tại đi lên kiểm tra thực lực!”
Trương Giáo quan chỉ vào máy móc phía trước đội ngũ, nhìn Vân Thanh Diệu đầu tiên, ý bảo bắt đầu từ nàng.
“Kiểm tra như thế nào?” Vân Thanh Diệu nghiêng đầu hỏi.
“Đánh một quyền!”
Vân Thanh Diệu thử thăm dò đánh ra một quyền, động tác mềm như bông, Lưu Phàm Thành ở trong đám người liên tục che mặt.
Có em gái này ở đây thật là tốt, bọn họ chỉ còn cơ hội tranh đoạt vị trí thứ hai từ dưới lên.
Đối diện phát ra một tiếng “rầm”, cảm giác như đánh vào bông, làm nàng có chút bối rối.
“Đánh lại! Dùng toàn lực! Ngươi chưa ăn cơm sao?”
Trương Giáo quan hướng về phía lỗ tai của nàng quát to, trên màn hình phía trước hiển thị giá trị của trọng lực, còn chưa đến hai mươi điểm.
Vân Thanh Diệu làm tốt tư thế, võ học ấp ủ trong mấy kiếp sống, vung ra một chiêu mạnh nhất.
“30 điểm! Đi xuống!”
Thực mau, các đồng học khác lục tục đi lên, lại lục tục đi xuống.
Tuyệt đại đa số đều ở khoảng 50 điểm, còn có một ít bộ phận ưu tú, đạt được 60 điểm trở lên, nhưng cơ hồ không có người đột phá 70!
Tầm mắt Trương Giáo quan đảo qua trên người đám học sinh, khiến trái tim của mọi người đều ớn lạnh.
“Hiện tại, nghe mệnh lệnh của ta!”
Trương Qua đi đến trước mặt Vân Thanh Diệu, giọng nói vang dội, “Ngươi, gấp ba trọng lực.”
Sau đó, hắn lại đối với đám người Hoắc Xuyên cùng Mễ Lị Á, theo thứ tự nói, “Gấp ba, gấp ba, gấp hai trọng lực……”
Trương Qua căn cứ tố chất thân thể của từng cá nhân, lục tục điểm mấy học sinh, an bài cấp bậc trọng lực khác nhau cho bọn hắn, tiến hành huấn luyện.
Gấp ba trọng lực, đừng thấy nó chỉ là một cái danh từ, nhưng lại làm cho ánh mắt của đám học sinh hàm chứa biểu tình không giống nhau.
Có cực kỳ hâm mộ, có ghen ghét, có phức tạp……
Gấp ba trọng lực, cái danh từ này cũng đại biểu cho sự tán thành của huấn luyện viên, là hắn cảm thấy tố chất của ngươi đủ để gánh vác gấp ba trọng lực.
Đây là lý giải tốt, càng là người được nhìn trúng, liền càng được chăm chút.
Càng được để ý thì hệ số khó khăn tự nhiên cũng sẽ càng lớn.
Đương nhiên, nơi này, chỉ sợ phải loại trừ Vân Thanh Diệu.
Ai biết được nàng có phải là bị dùng việc chung để báo thù riêng, cố ý nhằm vào hay không.
Vân Thanh Diệu nghiêng nghiêng đầu, không thực để ý.
Nơi này không phải là địa phương giảng đạo lý, huống hồ, thân thể của chính mình thì chính mình rõ ràng nhất. Những khuyết điểm xác thật cần nhanh chóng bổ túc càng sớm càng tốt.
Buổi sáng, huấn luyện còn tính nhẹ nhàng, bắt đầu từ Trạm Quân Tư, thời điểm Vân Thanh Diệu tập võ, so với việc đứng trên lưng ngựa còn buồn tẻ hơn rất nhiều.
Vân Thanh Diệu giống như bị lão tăng nhập định, phơi dưới ánh nắng vừa luyện tập tư thế quân sự, rèn luyện gân cốt, vừa đồng thời không có quên thổ nạp điều tức.
Chẳng qua, theo thời gian trôi đi, cặp đồ vật giầu trọng lực kia tựa hồ sinh ra tình yêu ‘sinh ly tử biệt’ với tinh cầu, thời thời khắc khắc đều muốn trở về ôm ấp mặt đất.
Thật sự là quá nặng, mỗi lần giơ lên đều cảm thấy như dùng hết sức lực toàn thân.
Nửa giờ trôi qua, đã có rất nhiều người cảm thấy không thoải mái.
Một giờ đi qua, hiện tại mọi người bắt đầu không có cảm giác gì. Đặc biệt là hai cái đùi, đã sớm không biết là của ai.
Mồ hôi tí tách, tí tách rơi xuống, còn chưa kịp lăn xuống mặt đất, giữa đường đã bị quần áo hấp thu hoặc là bị ánh nắng phơi khô.
Ngay cả Hoắc Xuyên đã tiếp cận thể chất cấp S, cũng có chút đổ mồ hôi đầm đìa, chẳng qua thân thể vẫn không có chút nào đong đưa.
Lại một giờ nữa trôi qua, mấy nữ sinh ít ỏi trong đội ngũ bắt đầu sắc mặt trắng bệch, chân cẳng run lên.
“Nghỉ ngơi mười phút!”
Trương Qua ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người không màng hình tượng, một mông ngồi ở trên mặt đất, ngay cả Mễ Lị Á, đều không rảnh lo hình tượng thục nữ của nàng, lúc này chỉ nhanh nhanh chóng chóng uống nước cùng lau mồ hôi.
Vốn tưởng rằng đã tập đến giờ nghỉ ngơi, có thể đi ăn cơm trưa.
Ai ngờ đến, những tên huấn luyện viên mang bệnh đó, chỉ vào con đường nhỏ xuống núi ngày hôm qua, đầy nhịp điệu nói:
“Mọi người, lên xuống núi một lần nữa, sau khi hoàn thành có thể kết thúc huấn luyện của buổi sáng……”
Chúng học sinh:…… Huấn luyện viên, nếu thầy muốn tiết kiệm ngân sách cho các bữa ăn xin hãy nói chuyện với chúng tôi.
“Phục tùng mệnh lệnh!” Trương Qua hét lớn một tiếng, các tân học sinh trong lòng nghiêm túc lại.
Không ai dám tìm xúi quẩy, nghe nói nữ nhân tới kỳ sinh lý thực đáng sợ, huấn luyện viên bọn họ tám phần cũng có kỳ sinh lý.
Nếu không hoàn thành, sẽ có trừng phạt……
Tầm mắt của không ít người, cố ý vô tình hướng phía Vân Thanh Diệu bên này nhìn qua, trong ánh mắt đều là ý tứ khác.
Trương Giáo quan cư nhiên cũng chạy theo bọn họ, lúc nào cũng giục học sinh nhanh hơn, nhanh hơn, lại nhanh hơn!
Cô gái ở cuối đám đông luôn đánh cắp sự chú ý của hắn, dù vô tình hay cố ý.
Trương Giáo quan vài lần dừng lại, nhưng mỗi lần đều nhìn thấy nàng, đều không có chờ được nàng nói từ bỏ.
Cái nữ sinh kia, nàng vẫn luôn du tẩu ở cực hạn của chính mình!
Lung lay khiêng gấp ba trọng lực!
Hai hàng lông mày của Trương Giáo quan nhíu chặt, ở trên quang não của chính mình ghi chú lại.
Có lực tự chủ cùng lực ý chí!
Tính tự chủ của nữ sinh này phi thường đáng sợ! Có lực tự chủ cùng lực ý chí đáng sợ như vậy, sao giai đoạn trước thể chất lại kém đến thế?
Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một giờ, mọi người lại bắt đầu bài huấn luyện của buổi chiều.
Vân Thanh Diệu không biết người khác huấn luyện như thế nào.
Nhưng cảm giác của nàng, cái gọi là huấn luyện này, trên thực tế chính là vắt kiệt thể lực cùng tinh thần lực của bọn họ, làm cho bọn họ thời khắc đều du tẩu ở cực hạn.
Xe Huyền phù ném bọn họ tới bên cạnh một vũng bùn lớn.
Vân Thanh Diệu nghe hương vị bên trong, tựa hồ còn có không ít con muỗi đang ong ong bay múa, đây tuyệt đối, tuyệt đối là một cái vũng bùn thiên nhiên.
Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, khi đang nghĩ ở chỗ này làm gì thì các giáo quan đã cầm quang não nhảy xuống, hướng về phía đám học sinh, phun ra hai chữ:
“Đi xuống!”
“Xuống …. Đi xuống chỗ nào?”
Hoắc Xuyên cảm giác da đầu tê dại. Thẳng đến khi huấn luyện viên một chân đá một người, đạp bọn họ xuống, mới phát hiện là bảo bọn họ xuống vũng bùn này.
Nói thật, người tinh tế từ nhỏ đã sinh hoạt trong những khu vực thoải mái, nơi nào gặp qua thế trận bực này.
Tức khắc tiếng chửi bậy vang lên một mảnh.
Ngón tay của các giáo quan điểm điểm điểm trên quang não, đối với mấy tên mắng chửi to nhất: “phạt thêm 50, phạt thêm 40……”
Tức khắc, vũng bùn chỉ còn lại âm thanh gập bụng hồng hộc.